Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 59 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: P.anh



Khi hai người trở về phòng thì bốn người lớn đã ăn sắp xong, đang nhiệt tình nói chuyện của mình. Hai vị nam thì bàn chuyện làm ăn kinh doanh, hai vị nữ thì buôn chuyện về những người quen biết. Thấy hai người trẻ tuổi đã trở lại, tất cả đều xem như không thấy mà tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.



Phản ứng như vậy trong mắt người đang chột dạ là Tần Vũ Phi thì chính là có ý “chẳng hơi đâu mà để ý chúng nó”.



Tần Vũ Phi đỏ mặt lén nhéo Cố Anh Kiệt một cái. Cố Anh Kiệt vừa được ôm cô lại còn được hôn, thỏa mãn trong lòng, mặc nhéo mặc trừng, anh vẫn cười dịu dàng.



Cười, cười, cười. Cũng không sợ người lớn họ chê cười. Tần Vũ Phi gắp thức ăn cho Cố Anh Kiệt, bảo anh ăn nhiều vào. Đúng lúc này Cố Văn Quang đứng lên, đi đến nhà vệ sinh ngay trong phòng VIP này, đẩy cửa bước vào. Ba vị phụ huynh còn lại đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Tần Vũ Phi, tất nhiên họ không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.



Tần Vũ Phi thật muốn đào cái lỗ mà chui xuống. Hay thật, trong phòng có nhà vệ sinh, cô lại thích chạy ra dùng cái bên ngoài. Đi vệ sinh chỉ là cái cớ, cái cô muốn là ra tìm Cố Anh Kiệt. Cô ở bên ngoài khá lâu, hình như lại bất cẩn quên trang điểm lại, không biết lúc nãy thế này thế kia với Cố Anh Kiệt, lớp trang điểm và son môi có trôi mất không. Đúng rồi, lúc nãy cũng không hề chú ý đến ở góc rẽ đó có ai đi ngang qua trông thấy họ đang thân mật hay không nữa.



Tần Vũ Phi thấy dù có chui xuống lỗ rồi thì nhiệt độ trên mặt lúc này cũng không thể giảm xuống được. Cô lại len lén nhéo đùi Cố Anh Kiệt một cái.



Cố Anh Kiệt đương nhiên biết chuyện gì rồi, vẻ mặt của cô thật sự rất đáng yêu, rốt cuộc anh không nhịn được mà bật cười.



Sau đó cả bàn đều trừng mắt nhìn anh. Cố Văn Quang từ phòng vệ sinh bước ra cũng trừng mắt với anh. Cố Anh Kiệt biết vậy là không hay, nhưng anh thấy dáng vẻ đỏ mặt tức anh ách của cô rất buồn cười, hoàn toàn không thể kiềm chế được.



Lần này thì các vị phụ huynh cũng không kiềm chế được nữa, vẻ mặt đều là “không nhìn nổi”, “thanh niên ngày nay đúng là”, “con trai mất mặt như thế có thể vờ như không quen biết nhau không”, “con gái mặt đỏ thêm chút nữa là có thể luộc trứng rồi”... 



Giờ không chỉ Tần Vũ Phi, cả mặt của Cố Anh Kiệt cũng đỏ lên rồi.



Ở một nơi khác, sau khi Tôn Diệc An cúp điện thoại, xem như có thể yên tâm rồi. Anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bố mình. Nếu không phải sợ bố phát hiện, anh ta đâu cần lo về số tiền này, may mà Cố Anh Kiệt đồng ý ngay. Lần trước anh ta giúp Cố Anh Kiệt, lần này xem như trả lại, anh ta thấy như vậy không mất mặt cho lắm.



Tôn Diệc An huýt gió, định ra ngoài uống vài ly ăn mừng. Tôn Diệc Tuyết nghe tiếng động, ló đầu từ trong phòng mình ra nhẹ giọng hỏi: “Anh, vấn đề của anh giải quyết được rồi à?”. Tình cảm anh em của hai người họ rất tốt, chuyện của anh ta thì cô ta cũng biết, nhưng cô ta muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.



“Giải quyết xong rồi.” Tôn Diệc An xoa đầu em gái, “James đồng ý cho anh mượn”.



“Hào phóng vậy.”



“Còn phải nói, anh em mà, bạn bè không phải quen không được.” Tôn Diệc An không nhiều lời với em mình nữa, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện hẹn bạn ra uống rượu.



Tôn Diệc Tuyết nhìn theo bóng lưng anh mình, trở vào phòng, đóng cửa lại, nhảy lên giường cầm điện thoại lên tiếp tục nói, cô bạn thân của cô ta còn đang đợi ở đầu dây bên kia.


Vừa dứt lời đã bị Tần Vũ Phi đánh một cái.



“Anh đang nói thật mà.” Sắc lang ra vẻ vô cùng đứng đắn.



Tần Vũ Phi mặc kệ anh, đá anh một cái rồi đi tắm, để tránh bị quấy nhiễu còn khóa cửa lại, vừa tắm vừa nghĩ xem nên viện cớ gì mới được, tuy bố mẹ đều đoán được cô đã ở đâu, nhưng vậy cũng ngại lắm. Nếu mẹ có cười cô, cô cũng nên có lời để ứng phó mới được.



Quấn khăn tắm đi ra, còn chưa kịp thay quần áo thì đã bị Cố Anh Kiệt ôm vào lòng. Anh đã tắm ở phòng tắm khác, tóc vẫn con đang nhỏ nước. Anh ngửi ngửi cổ cô, rồi nói: “Em thơm quá”.



“Bớt nịnh đi.” Cô dùng sữa tắm của anh, thơm được bao nhiêu chứ.



Anh ôm hôn cô, lại bắt đầu không nhịn được, lửa lại nổi lên. Tần Vũ Phi vội nói: “Không được đâu, em phải về nhà”.



Anh bám chặt không buông, “Anh nghĩ xong giúp em rồi, em cứ nói là anh đưa em đi xem suất phim lúc nửa đêm đi”.



́y, cái cớ này hình như hợp lý lắm. Tần Vũ Phi hơi chần chừ, liền bị Cố Anh Kiệt bế lên ném lên giường. Cô vừa cười vừa hét lớn: “Phim suất nửa đêm cái đầu anh á”.



Cố Anh Kiệt cũng cười, “Là suất nửa đêm, xem xong liền đưa em về, thật đó”.



Kết quả khi hết suất chiếu thì hai người đều mệt rã rời. Tần Vũ Phi vừa lầm bầm “Chút nữa em về” vừa ngủ thiếp đi. Cố Anh Kiệt vô cùng thỏa mãn, ôm chặt cô cùng chìm vào giấc ngủ.



Không biết đã ngủ bao lâu, Cố Anh Kiệt đột nhiên tỉnh giấc, anh thấy rất khát, Tần Vũ Phi nằm bên cạnh thở đều đều, ngủ rất ngon giấc. Cố Anh Kiệt nhẹ nhàng ngồi dậy, đi ra rót ly nước. Quay trở lại, đi vào phòng ngủ, nhờ vào ánh trăng mà anh thấy được Tần Vũ Phi của anh.



Mái tóc dài xõa tung bên gối, gương mặt nhỏ tinh tế lộ vẻ tĩnh lặng bình yên, một tay đang đặt bên gò má, một tay đặt trên tấm chăn, một chân thon dài đang lộ ra quá nửa bên ngoài tấm chăn.



Cố Anh Kiệt nhìn ngắm cô, ngay lúc này đây trong lòng anh chợt có một suy nghĩ.



Chính là cô ấy.



Tiêu chuẩn và thời cơ nào thì có thể xác định nên bỏ đi hai chữ “Tương Lai” trong “Bà Xã Tương Lai”? Không có tiêu chuẩn, chưa biết thời cơ.



Chỉ có một cảm giác.



Cảm giác đó, chỉ cần một cái nhìn, một cái chớp mắt.