Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 61 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: Hà Trâm



“Anh ta nói sao?” Bạn thân của Tôn Diệc Tuyết đang ngồi đối diện, cũng là cô ta khích lệ Tôn Diệc Tuyết gọi cho Cố Anh Kiệt hẹn thử xem. Thấy vẻ mặt sau khi gọi điện thoại của Tôn Diệc Tuyết, đoán chừng chuyện không được thuận lợi rồi.



“Anh ấy đang ăn cơm với Tần Vũ Phi. Mình nghe thấy ý anh ấy là muốn đi, nhưng trước mặt Tần Vũ Phi, anh ấy đành hỏi cô ta. Đáp thế nào mình không nghe rõ, tóm lại sau cùng anh ấy nói hôm đó Tần Vũ Phi không rảnh, họ không đến được.”



“Tần Vũ Phi không rảnh thì liên quan gì, anh ta cũng có thể đến mà. Đâu có mời Tần Vũ Phi đâu.”



“Nhưng chắc ở trước mặt Tần Vũ Phi nên anh ấy không dám nói. Mình thấy không rảnh chỉ là cái cớ thôi, chắc là Tần Vũ Phi không cho anh ấy đi.”



Cô bạn thân nhíu mày: “Hay là lát nữa cậu gọi lại, hoặc sáng mai gọi đi. Lúc đó không có Tần Vũ Phi nữa, xem Cố Anh Kiệt nói sao”.



“Ừ.”



Đêm đó Tôn Diệc Tuyết đợi đến khá khuya, cuối cùng lại thấy khuya quá gọi điện không được thích hợp, lỡ như Tần Vũ Phi vẫn ở đó, hoặc quấy rầy giấc ngủ của Cố Anh Kiệt thì không hay. Để hẹn được người, đêm hôm đó cô ta đã mời không ít bạn bè, rất nhiều người đều là bạn chung của anh cô và Cố Anh Kiệt. Sáng ngày hôm sau cô ta gọi lại cho Cố Anh Kiệt. Lần này cô ta nói có những ai sẽ tham gia, rồi thì ai đó đêm qua khi cô gọi điện qua mời còn hỏi James có đến hay không, lâu lắm rồi không gặp cậu ta.



Ý là muốn nói vì đám bạn bè này, Cố Anh Kiệt dù sao cũng nên đến góp mặt một chút.



Cố Anh Kiệt vừa cười vừa thở dài: “Ấy chà, muốn đến thật đó”.



Tôn Diệc Tuyết mừng thầm, nhưng Cố Anh Kiệt lại nói: “Thôi để lần khác vậy, lần tới anh mời mọi người ra chơi một bữa”.



Ý là lần này anh không thể đến sao? Tôn Diệc Tuyết quyết tâm, hỏi thẳng: “Bạn gái anh không cho anh đến hả?”.


“Dù họ không chia tay, mình cũng trút được một cơn giận!”



Hôm sau, Cố Anh Kiệt liên tục nhận được điện thoại từ bạn bè.



“Tên chết tiệt nhà cậu, thứ bảy không đến hả? Dám không đến thử xem, cậu đã rời xa tổ chức bao lâu rồi, khai trừ cậu nhé.”



“Mình khinh, cậu còn là đàn ông không vậy. Bạn gái thì có gì ghê gớm chứ, Tần Vũ Phi chứ gì, mình nghe qua rồi. Cậu vì cô ta mà không ra gặp anh em hả?”



“Tần Vũ Phi không tới thì thôi, cô ta đâu phải anh em mình, cậu tới là được. Cậu đã bao lâu không tham gia hoạt động tập thể rồi?”



Cả Từ Ngôn Sướng cũng gọi đến: “Mẹ kiếp, tên tiểu tử nhà cậu chơi trò cạn tình bạc nghĩa thì mắc mớ gì đến mình. Họ chửi cậu là được rồi, sao chửi luôn cả mình, còn nói cậu mà không đến thì cho mình biết mặt, muốn xử lý chết mình tại chỗ đó luôn. Họ không biết anh Từ đây không dễ mạo phạm à? Mẹ kiếp, mình cũng phải tập hợp người lại, xem ai sợ ai!”. Không đợi Cố Anh Kiệt lên tiếng, anh ấy đã mắng tiếp: “Cậu cũng xem lại đi, nói với bà chằn nhà cậu một tiếng cho cậu tự do một đêm có được không? Mẹ nó, đàn ông mà như cậu đúng là mất mặt chết được. Mình cho cậu biết, cậu cứ thế thì họ càng ghét Tần Vũ Phi thêm thôi, không đùa đâu, thật đấy”.



Cuối cùng đã chạm đến lòng Cố Anh Kiệt, anh tất nhiên hy vọng bạn bè mình có thể thích Tần Vũ Phi, có thể chúc phúc cho anh. Trước đây mọi người đều hiểu lầm cô, có thành kiến, bản thân anh cũng thế, cho nên anh rất hiểu suy nghĩ của mọi người. Anh hy vọng có thể thay đổi cách suy nghĩ của họ. Những chuyện khiến tình hình tệ hơn tốt nhất nên tránh.



Cố Anh Kiệt nhắc lại chuyện cùng tham gia tiệc vào thứ bảy với Tần Vũ Phi, anh nói đám bạn đều gọi đến hẹn anh.



“Thì anh đi đi.” Tần Vũ Phi suy nghĩ, “Tiệc chúc mừng con gái, em đến đó lấy lòng đám anh em của anh không được thích hợp lắm. Hôm khác chúng ta tự mở tiệc, mời họ đến thì hay hơn”.



Cố Anh Kiệt ngẫm nghĩ, nữ chính hôm đó là Tôn Diệc Tuyết, Tần Vũ Phi đến đó lại giành mất sự chú ý của cô ta thì không hay thật. Hơn nữa nếu Tôn Diệc Tuyết vẫn còn ý đó với mình, Tần Vũ Phi đến rồi nghe được lời khó nghe nào đó thì càng không hay. Cô nói cũng đúng, sau này họ tự mở tiệc rồi mời đám bạn đến sẽ hay hơn.



“Vậy anh đi nhé.”



“Đi đi, có ai cản anh đâu.”