Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
Chương 62 :
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Type: Hà Trâm
Khi biết Cố Anh Kiệt có thể đến tham gia tiệc, đám bạn kia mừng như điên. Mọi người tập trung tại nhà Tôn Diệc Tuyết để bàn bạc xem phải làm sao để trừng trị cái tên Cố Anh Kiệt trọng sắc khinh bạn này. Nào là chuốc cho anh uống một chai, thoát y múa hát gì cũng nghĩ ra.
Tôn Diệc An vỗ bàn: “Tiệc của em gái mình, thoát y cái con khỉ! Các cậu đàng hoàng chút, phá hỏng tiệc của em mình thì mình đánh chết”.
Tôn Diệc Tuyết ở bên cạnh bật cười: “Không sao đâu, mọi người náo nhiệt chút mới vui chứ. Nếu không thì mở tiệc còn ý nghĩa gì. Quan trọng là mọi người vui thôi, chơi thế nào cũng được”.
“Thì đó.” Một người bạn vội lên tiếng: “Vẫn là Shirley hiểu chuyện. Sam à, cậu học em mình đi kìa”.
Tôn Diệc An lườm người bạn kia một cái. Tôn Diệc Tuyết lại cười: “Nhưng em đoán là các anh chuốc không nổi anh ấy đâu, còn thoát y, ha ha ha, James sẽ trở mặt cho xem”.
“Cậu ta dám! Mẹ kiếp, cậu ta rời xa tổ chức bao lâu rồi. Có bạn gái mà chẳng khác nào có thêm một bà mẹ. Có anh nào không có bạn gái đâu, cũng dẫn người đến chơi cùng mọi người đó thôi. Người của cậu ta thì quý báu thế à, không ra gặp mọi người được à? Mình còn tưởng có chuyện gì, lâu thế mà không thấy mặt mũi đâu, hóa ra là vì chuyện này. Hừ! Cậu ta nói cậu ta bộc phát thú tính đi hành nghề cưỡng gian thì ông đây cũng chẳng nói gì, đằng này quen bạn gái thì không cần anh em, vậy sao được đây?”
“Cũng không trách James được.” Tôn Diệc Tuyết ra vẻ khuyên giải, “Chắc anh ấy có nỗi khổ mà”.
“Nỗi khổ cái con quỷ. Còn không phải tại Tần Vũ Phi sao? Để cho đàn bà quản như thế, cậu ta còn mặt mũi à?! Lần này nhất định phải dạy dỗ lại cậu ta, biết hối cải thì vẫn là anh em tốt.” Một người bạn nói.
“Thôi đi, các cậu chẳng qua mượn cớ nổi điên thì có. Anh em cái con khỉ.” Tôn Diệc An vạch trần họ.
“Đúng rồi, khoan hãy cho Jason biết, tên đó thân với James lắm, không giữ miệng được đâu. Chúng ta phải làm cho cậu ta không kịp trở tay.” Một người bạn nói, mọi người tán thành. Tất cả đều cảm thấy lần này phải chỉnh cho anh khóc cha gọi mẹ mới đã nghiền được.
“Nếu như cậu ta dẫn theo Tần Vũ Phi đến thì sao?” Một người anh em đội nhiên nói.
“Chẳng phải nói không chịu đến à?”
“Mình nói nhỡ như mà, chúng ta sắp xếp xong hết, người ta mà dẫn theo Tần Vũ Phi đến, như vậy chẳng hay chút nào.”
“Dẫn thì dẫn, càng tốt. Nếu James dẫn luôn cô ta đến, anh em phải dạy dỗ một chút, tạo chút uy giúp cậu ta. Để cô ta biết, James có đám anh em chống lưng đó.”
“Sao mình lại nhớ đám anh em này vừa mạnh miệng nói muốn chỉnh đốn cậu ta nhỉ.” Tôn Diệc An lạnh lùng châm chọc họ.
“Chỉnh là chỉnh, giúp là giúp, hai chuyện khác nhau. Vậy mới gọi là anh em.”
“Nếu James dẫn theo Tần Vũ Phi đến, các cậu nên khách sáo với người ta chút. Đừng để James phải khó xử. Lúc ở riêng khuyên can mắng chửi cậu ta là một chuyện, nhưng trước mặt bạn gái người ta dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi cho cậu ta. Tin đồn về Tần Vũ Phi đồn tới đồn lui, nhưng kỳ thật trong chúng ta có rất ít người thật sự quen biết cô ấy, James cũng đâu có ngốc, nếu cô ấy thật sự tệ thế kia thì James có thể ở chung với cô ấy sao.” Tôn Diệc An nói giúp Cố Anh Kiệt vài câu, Tôn Diệc Tuyết ngồi bên cạnh nghe được thì khẽ nhíu mày.
“Nói đi thì phải nói lại.” Tôn Diệc An tiếp tục nói, “Chuyện Abby lần trước mấy người cũng thấy rồi đấy, Tần Vũ Phi cũng không dễ động đến đâu, đến lúc đó nếu gây gổ thì James sẽ mất mặt, các cậu cãi nhau với một cô gái, mặt mũi cũng chẳng khá hơn được. Nghĩ từ góc độ khác, nếu bạn gái cậu không được anh em thích, còn bị họ đối xử thiếu lịch sự, các cậu nghĩ thế nào”.
Những lời của Tôn Diệc An khiến mọi người im bặt.
Tôn Diệc Tuyết vội nói: “Ôi trời, anh cũng phóng đại quá rồi, đâu có nghiêm trọng như thế chứ. Mọi người chỉ là đùa chút thôi mà. Em thấy Tần Vũ Phi sẽ không đến đâu, nếu cô ấy chịu đến thì James đã đồng ý đến từ sớm rồi. Tới khi tất cả mọi người mời tới mời lui mới chịu đến, thái độ không phải rất rõ ràng rồi sao. Nói không chừng James còn phải lén lút mà đến đó. Vả lại, nếu Tần Vũ Phi đến nhất định James sẽ nói trước với mọi người, để mọi người chuẩn bị tâm lý. Anh ấy nói chỉ đến một mình mà. Cho nên em thấy không cần lo đâu”.
Một người lên tiếng: “Sam nói cũng có lý. Dù sao James cũng đến một mình, chúng ta cứ xử lý cậu ta theo kế hoạch một chút, nếu không sao có thể nuốt được cục tức bị cậu ta bỏ rơi bấy lâu chứ. Tần Vũ Phi không đến càng tốt, Sam nói đúng, có chuyện gì chúng ta nói riêng với James thôi, Tần Vũ Phi là ai chứ, kệ cô ta đi”.
Một người khác nói: “Được rồi, được rồi, đã vậy thì nhanh chóng lên kế hoạch đi. Bắt cậu ta chơi trò gì đây. Mình không đợi được muốn thấy vẻ mặt choáng váng của cậu ta rồi”.
Một đám người bắt đầu nhiệt tình thảo luận. Tôn Diệc Tuyết thi thoảng lại như nói đùa mà đưa ra chút chủ ý, cô lại không thể xúi giục quá rõ ràng, chỉ mong đến thứ bảy mọi chuyện sẽ thuận lợi như cô ta mong muốn.
Tám giờ rưỡi tối thứ bảy, dưới sự đợi chờ mỏi mòn của Tôn Diệc Tuyết, Cố Anh Kiệt đã đến!
“Thì đó. Lâu như vậy không thấy cậu xuất hiện, rốt cuộc là chuyện gì! Cái loại tiểu thư đó, không hầu hạ nổi thì bỏ đi!”
Tôn Diệc Tuyết mỉm cười, nhìn Tần Vũ Phi, đã nghe thấy chưa? Không ai thích cô cả! Căn bản không một ai thích cô cả!
Lúc này chợt nghe một tiếng “rầm”, Cố Anh Kiệt đứng bật dậy, đập một cái thật mạnh lên bàn, lớn tiếng hét: “Mẹ kiếp, câm hết đi, ông đây nói rồi, các người còn nói nữa là ông nổi giận! Cho rằng tôi đây giỡn chơi hả?”.
Bốn phía lập tức trở nên yên lặng, những người ở bàn khác cũng kinh ngạc nhìn qua. Tôn Diệc Tuyết sững người, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Cố Anh Kiệt một chân đạp lật ghế, lớn tiếng mắng: “Chưa thấy ông đây nổi giận bao giờ đúng không? Ông đây nổi giận chính là thế đó! Đã bảo các người đừng nói nữa, mẹ ruột tôi nói vài câu khó nghe về cô ấy tôi đã không vui rồi, các người là cái thá gì! Chúng tôi làm sao đến với nhau à? Nghe cho rõ đây! Tôi đây vất vả cực khổ lắm mới có thể theo đuổi được cô ấy. Các người thấy cô ấy không tốt, mắc mớ gì đến các người. Nói mấy câu thì thôi đi, nói không ngừng không nghỉ là muốn thế nào hả? Bảo tôi chia tay với cô ấy? Dựa vào đâu? Dựa vào việc các người nghe nói cô ấy không đủ tốt? Các người có thật sự quen biết cô ấy không? Lúc mắng cô ấy tự cho mình là đúng có nghĩ tới chính mình, có phải chính các người mới tự cho mình là đúng. Cô ấy kiêu căng, xấu tính, thì sao? Ông đây tình nguyện nuông chiều! Ông đây rất vui vẻ nuông chiều! Người khác muốn nuông chiều cô ấy cũng không có cửa đâu!”.
Cả đám người sửng sốt, vẻ mặt nhìn anh như muốn nói cậu trúng tà rồi hả?
Từ Ngôn Sướng đưa tay kéo Cố Anh Kiệt lại: “Được rồi, cậu bình tĩnh chút đi. Mọi người uống hơi nhiều, bình tĩnh lại đi”.
Cố Anh Kiệt lửa giận khó tắt: “Từ lúc tôi vào các người đã kỳ quái, thi thoảng lại nói móc cô ấy mấy câu, trong lòng tôi không vui nhưng cũng nhịn xuống, vì là chỗ anh em, các người muốn tốt cho tôi, cũng nên có mức độ không phải sao? Nhưng các người đã nói những lời quỷ gì. Còn những lời khó nghe hơn nữa vẫn đang nhịn chưa nói ra đúng không? Thấy tôi chưa mất hết mặt mũi thì không dừng đúng không? Các người có bệnh hả? Nói vài câu thì thôi đi, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho các cậu biết, để các người làm quen, đính chính lại những hiểu lầm của các người với cô ấy. Nhưng các người hay rồi, không chịu dừng lại, muốn ăn chửi đúng không! Danh tiếng cô ấy không tốt từ đâu mà ra, còn không phải do mấy tên đàn ông theo đuổi cô ấy không thành không biết giữ mồm, các người cũng muốn giống họ đúng không?”.
Một người bạn giúp giải thích: “Còn không phải tại mọi người thấy cậu bị quản chặt chết đi được, cả tụ tập bạn bè cũng không được tham gia, vậy nên mới bất bình thay cậu. Giống lần này, nghe nói cô ta không cho cậu đến nên mọi người mới tức giận”.
“Ai nói cô ấy không cho tôi đến? Ai nói?” Cố Anh Kiệt chất vấn.
Không ai dám lên tiếng.
“Tất cả đều bệnh hết rồi. Đúng là tôi không nên đến đây mà.” Cố Anh Kiệt lắc đầu: “Các cậu khiến tôi rất thất vọng. Tôi không cần các cậu giải thích, tôi rất thích cô ấy, tôi yêu cô ấy, tôi muốn kết hôn cùng cô ấy, chỉ thế thôi. Lần đầu tiên tôi có ý muốn kết hôn với một cô gái. Những thứ các cậu tưởng tượng ra rồi thấy bất bình thay tôi, đem vứt hết đi”.
Cố Anh Kiệt dứt lời liền quay đầu bỏ đi. Từ Ngôn Sướng gấp gáp, đưa tay kéo anh lại, nếu cứ bỏ đi như thế, thật sự làm căng với mọi người rồi thì sau này gặp lại sẽ rất khó coi. Nhưng Cố Anh Kiệt rất tức giận, hất mạnh tay anh ấy ra, quyết tâm bỏ đi.
Anh chưa đi được hai bước thì đã dừng lại.
Tần Vũ Phi đang đứng đó, chỉ cách anh vài bước chân.
Khí thế của Cố Anh Kiệt liền mất hẳn. Tần Vũ Phi không tỏ thái độ gì, chỉ cất bước đi tới, nói: “Em vừa mới đến anh liền muốn đi, nóng tính thế”.
Mọi người đều sững người, giờ thì hay rồi, không biết những lời khi nãy cô đã nghe được bao nhiêu.
Tần Vũ Phi đi đến bên bàn, Cố Anh Kiệt liền ngoan ngoãn trở lại theo, không đi nữa.
“Làm ơn nhường chỗ một chút.” Tần Vũ Phi nói với anh chàng đứng bên cạnh, giọng cô không lớn, nhưng khí thế rất mạnh, lại thêm trước đó đám người kia nói xấu cô không ít hiện giờ đang chột dạ, vội vàng nhích qua nhường chỗ. Cố Anh Kiệt đưa tay kéo ghế cho cô. Cô quay đầu lại nhìn chiếc ghế đang nằm trên mặt đất, nói: “Đá ghế luôn à”.
“Đâu có, lúc đứng lên bất cẩn đụng trúng thôi.” Cố Anh Kiệt cũng không biết tại sao, cảm thấy nổi nóng mà bị cô nhìn thấy rất ngại.
Tần Vũ Phi cười cười với anh, cô cười khiến mặt anh nóng lên, kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chào mọi người, tôi là Tần Vũ Phi, là bạn gái của Cố Anh Kiệt. Tôi đến muộn, ngại quá. Bạn trai tôi không lịch sự nổi nóng lung tung, tôi thay anh ấy xin lỗi mọi người.” Tần Vũ Phi dịu dàng nói, nhưng mị người lại khá cảnh giác, khí thế đúng là bức người mà.
Nhìn lại Cố Anh Kiệt, ngồi bên cạnh cô không lên tiếng, ngoan ngoãn hệt nư một chú mèo con.
Mất mặt!