Như Khói Như Cát

Chương 42 : Trò chuyện đêm khuya (1)

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


“Cậu trước đây đã từng xảy ra tình huống tin tức tố bị rối loạn như thế này bao giờ chưa?””



Lục Yên Đinh suy tư một chút, rồi đáp: “Tôi nhớ là không có, từ lúc phát hành loại thuốc mới, mỗi lần đến kỳ phát tình, tôi chỉ cần uống thuốc là có thể vượt qua, cũng không cảm thấy khó chịu hay thống khổ gì, tình trạng của tin tức tố cũng ổn định.”



Bác sĩ riêng của Khúc Như Bình đang ngồi trước giường của Lục Yên Đinh, gật đầu, nói: “Tôi đề nghị ngày mai cậu nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, tình trạng tin tức tố của cậu hiện nay không được ổn định lắm, một mặt là sắp đến kỳ phát tình, mặt khác lần này là chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ đã bị chịu thương tổn nhưng hiện tại vẫn chưa thấy được.”



“Có nghiêm trọng không ạ?”



Bác sĩ lắc đầu một cái: “Không nghiêm trọng, thế nhưng muốn loại bỏ đi những nhân tố khác.”



Lục Yên Đinh phát hiện bác sĩ đang nhìn chằm chằm vào cổ cậu, vì thế cậu cũng cúi đầu xuống nhìn cổ mình một chút.



Khuôn mặt Lục Yên Đinh lập tức đỏ bừng, vội kéo cổ áo lên cao một chút.



Bác sĩ hỏi: “Xin hỏi cậu và Khúc tiên sinh (*) đã làm rồi sao?”



Câu hỏi này khiến Lục Yên Đinh bị dọa sợ, cậu liền vội vàng nói: “Không có, không phải…”



Giọng nói của cậu yếu xìu: “Không có làm.”



Rồi cũng không nói được thêm lời nào khác nữa.



Vẻ mặt của bác sĩ vẫn rất nghiêm túc, lời nói ra lại càng khiến cho Lục Yên Đinh thêm xấu hổ: “Bởi vì bây giờ tin tức tố của cậu không ổn định, cũng không phải là đến kỳ phát tình, dưới tình huống như vậy tốt nhất không nên làm chuyện phòng the.”



Lục Yên Đinh rũ mắt xuống, ấp úng nói: “Tôi biết rồi.”



Bác sĩ gật đầu, lại dặn dò vài câu: “Vậy đi, ngày mai hy vọng có thể nhìn thấy cậu.”



Lục Yên Đinh lúc này lại hỏi ông: “Thầy Khúc đang ở bên ngoài sao ạ?”



Bác sĩ nói: “Ngài ấy đang ở dưới tầng.”



Nhìn thấu ý tứ của cậu, bác sĩ nói: “Tôi khuyên cậu lúc này không nên đi tìm Khúc tiên sinh, trạng thái của cậu và ngài ấy đều không phải quá tốt.”



Lục Yên Đinh không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Vậy lúc nào tôi mới có thể đi tìm anh ấy?”
Lục Yên Đinh chưa từng thấy qua ánh mắt như hiện tại của Khúc Như Bình bao giờ, ánh mắt của anh rất phức tạp, quá nhiều quá nhiều điều bao hàm trong đó, có lẽ đây đại khái là nguyên nhân vì sao mà ánh mắt của anh thường sâu sắc như vậy.



Khúc Như Bình cứ nhìn cậu một cách chăm chú như thế, qua một lúc lâu, một lúc rất lâu, mới chậm rãi nói: “Yên Đinh.”



Anh đang gọi tên cậu.



Đây là lần đầu, Lục Yên Đinh nghe thấy Khúc Như Bình xưng hô với cậu thân mật như vậy.



Trong không gian yên lặng, cậu nghe thấy tiếng nhịp tim đập của chính mình, giống như pháo hoa nổ đầy trời: thình thịch —— thình thịch—— thình thịch.



Khúc Như Bình khẽ giơ tay lên, nói: “Tôi lớn hơn cậu mười hai tuổi, đã trải qua rất nhiều chuyện cậu chưa từng trải qua. Ở vào độ tuổi này của cậu, tôi so với cậu còn điên cuồng hơn nhiều lắm”



Anh nói chuyện rất có chừng mực, nhưng kết luận lại đưa ra rất nhanh: “Tôi ngoài đời thật và tôi trong tưởng tượng của cậu, là có sự chênh lệch, hơn nữa bây giờ xem ra, sự chênh lệch này còn không nhỏ.”



Lục Yên Đinh cảm thấy anh giống như đang từ chối chính mình, cậu có chút không chịu khống chế nói: “Điều này rất bình thường mà, bởi vì chúng ta quá ít tiếp xúc với nhau. Em…”



Lục Yên Đinh rũ tay xuống: “Em không biết vì sao anh muốn nói những lời này, những chuyện anh đã làm trước đây đều đã qua cả rồi. Nhưng chúng ta bây giờ mới quen biết nhau, vậy nên em chỉ quan tâm đến anh của hiện tại và trong tương lai có dáng vẻ thế nào mà thôi.”



Khúc Như Bình lắc đầu, “Câu bây giờ hãy còn quá trẻ, không một ai có thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ. Bây giờ tôi vẫn còn có cái bóng của những chuyện đã qua, sau này cậu sẽ hiểu.”



Trái tim của Lục Yên Đinh nặng trĩu: “Em biết, em hiểu…”



Cậu hít một hơi, lại nói: “Quá khứ nhất định sẽ lắng đọng trên người mỗi người, thế nhưng anh làm sao biết được, em sẽ không cảm thấy anh trong quá khứ là người tốt đây?”



“Sau này tiếp xúc nhiều hơn, cái nhìn của em đối với anh đã có sự thay đổi, nhưng chúng ta cũng đâu thể bảo đảm, đó là thay đổi theo chiều hướng xấu đâu…”



Khúc Như Bình tiếp lời cậu, nói: “Cũng như vậy, cũng có khả năng là thay đổi theo chiều hướng xấu.”



Vai của Lục Yên Đinh co rụt lại: “Anh sợ em sẽ thất vọng với anh sao?”



Khúc Như Bình giống như thở dài nói rằng: “Cậu thất vọng với tôi không phải là điều tệ nhất, tôi chỉ sợ sau này cậu sẽ thất vọng với chính bản thân mình.”



(*)= thực ra tôi cũng có thể sửa thành “anh” thay vì “tiên sinh” cho nó đỡ nhiều từ Hán Việt, nhưng bản thân là rất thích cách gọi tiên sinh này, nên mọi người thông cảm nha.