Như Khói Như Cát

Chương 43 : Trò chuyện đêm khuya (2)

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Lục Yên Đinh không biết nên làm thế nào, lắc đầu, nói: “Em sẽ không.”



Khiến ngữ khí nặng thêm, cậu lặp lại một lần nữa: “Em thật sự sẽ không như thế đâu.”



Trong ánh mắt của Khúc Như Bình, cậu nỗ lực miêu tả cảm giác của bản thân: “Ý anh là em sẽ thất vọng với lựa chọn của mình có đúng không? Hay ý anh nói rằng em sẽ tự ti? Em cảm thấy, những điều này cho dù có khả năng xảy ra, em cũng không cho là bản thân sẽ hối hận, điều em phải làm là khiến bản thân nỗ lực tiến bộ hơn, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái của bản thân hiện giờ chứ không phải là hối hận vì lựa chọn lúc này.”



Khúc Như Bình chỉ nhìn cậu, cực kỳ chậm rãi mà lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự không tỏ rõ ý kiến.



Lục Yên Đinh trong ánh mắt này của anh càng lúc càng trở nên bất an, cậu nhịn không được mà hỏi ngược lại: “Nhưng em cũng không phủ nhận đây là chuyện quan trọng nhất, hơn nữa so với em, thầy Khúc, anh hối hận rồi sao?”



Sắc mặt của cậu trắng bệch: “Là bởi vì tin tức tố, cho nên anh mới hôn em, là vì như thế phải không?”



Khúc Như Bình bật thốt lên: “Không phải.”



“Không phải…” Tay anh chống lên ghế xoay, rồi chậm rãi giơ lên đỡ lấy trán mình: “Cũng không phải chỉ là vì như vậy.”



Anh nhìn về phía Lục Yên Đinh, nói một cách khẳng định: “Tôi phải thừa nhận, tôi quả thật có cảm tình với cậu.”



Câu nói này quả thực dữ dội, Lục Yên Đinh dường như ở trong mộng, vội vàng hỏi: “Thật ư?”



Khúc Như Bình khẽ thở dài: “Huống hồ tôi đã ở trong cái giới này lâu như thế, tình huống như vậy cũng không phải lần đầu gặp phải, thế nhưng nếu đổi thành một người khác, tôi cũng sẽ không mất khống chế đến nước này.”



Lục Yên Đinh nghe thấy anh đem những từ “mất khống chế” bình tĩnh nói ra, đồng thời dùng ở trên người mình, điều này khiến cho cậu lại có chút không biết phải làm sao: “Vậy… vậy…”



“Tôi rất xin lỗi.” Khúc Như Bình đối với cậu thành khẩn xin lỗi, nói, “Là lỗi của tôi, không có gì để biện bạch cả. Tôi cũng không biết nên bù đắp thế nào, tôi…”



“Không phải, không cần.” Lục Yên Đinh vội vã nói, cậu giơ tay lên khoa tay múa chân, nói, “Anh không cần bù đắp, em không cho rằng đây là một sai lầm.”



Cậu dùng cổ họng yếu ớt, hỏi: “Anh thấy đây là một sai lầm sao?”



Khúc Như Bình ngẩng đầu lên, chậm rãi thở ra.



Anh ngồi xoay xoay nửa vòng chiếc ghế, rồi nói rằng: “Bởi vì sự chênh lệch của giới tính thứ ba, tôi đích thực có lẽ đã gây ra chuyện quá đáng với cậu, nên đó là một sai lầm. Nếu như lúc đó còn xảy ra tổn thương nào lớn hơn, cậu có thể kiện tôi ra tòa.”
Anh nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng cậu có thêm thời gian để cân nhắc chuyện này, mà không phải là bởi vì chúng ta đã xảy ra một ít sự tiếp xúc thân mật, mới đột nhiên khiến quan hệ tăng lên đến một giai đoạn khác.



Cậu trở về suy nghĩ cân nhắc lại cho thật kỹ, chờ cậu hiểu một cách đầy đủ rồi, lại tới tìm tôi, được không?”



Lục Yên Đinh có chút nôn nóng: “Em không phải bởi vì anh hôn em, em mới nói muốn cùng anh ở bên nhau đâu, em là…”



“Tôi biết, Yên Đinh.” Khúc Như Bình tiếp lời của cậu trầm ổn nói, “Tôi hiểu rõ ý của cậu, tôi cũng không phải cảm thấy cậu tùy tiện, cũng không phải cảm thấy cậu hành sự lỗ mãng, mà chuyện này cần cậu phải bỏ ra nhiều thời gian hơn một chút, kiên nhẫn mà suy nghĩ.”



“Tình yêu loại chuyện này phải suy nghĩ nhiều thứ lắm, đến tầm tuổi như tôi, đã không còn chỉ là chuyện yêu và được yêu đơn giản như thế nữa, chúng ta phải càng hiểu lẫn nhau hơn.



Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy chúng ta còn chưa đến bước đấy. Vì thế cậu đừng vội vàng bắt đầu, cũng không cần phải quá để ý đến cảm giác của tôi, điều bây giờ cậu phải làm, chính là khiến bản thân bình tĩnh lại, thử hiểu về tôi nhiều hơn một chút, không chỉ là những điểm tốt của tôi, mà nhiều hơn cả, cậu nên chú ý đến những khuyết điểm của tôi, đợi đến khi cậu tự tin có thể chịu được những điều đó, cậu lại đến tìm tôi, được không?”



Thấy Lục Yên Đinh trước sau đều cúi đầu, Khúc Như Bình cười nói: “Dù sao nếu như chúng ta quen nhau, cuối cùng quy tụ lại đều hy vọng đến hôn nhân, không phải sao?”



Lục Yên Đinh cơ thể hơi nhúc nhích một chút, cậu nâng lên mắt, đôi mắt đo đỏ nhìn Khúc Như Bình.



Sau đó, cậu chậm rãi gật đầu.



Khúc Như Bình nhìn cậu một lát, khẽ mỉm cười: “Vậy, ngủ ngon nhé.”



Lục Yên Đinh lần đầu gặp người có thể đuổi khách đi bằng những lời lẽ êm tai như vậy, cậu khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Ngủ ngon, thầy Khúc.”



Khúc Như Bình nhìn Lục Yên Đinh rời đi, mãi đến tận khi cửa phòng đóng lại.



Anh đang trầm tư, chậm rãi cúi đầu thấp xuống.



Trên bàn đang đặt quyển sách 《Ngôi nhà nhỏ trên biển》.



Khúc Như Bình cảm thấy chính mình tối hôm nay đại khái là sẽ không ngủ được, mà đêm này còn dài đằng đẵng là thế, vậy nên anh có đầy đủ thời gian để đọc lại quyển sách này một lần nữa.



Cầm lên quyển sách rõ ràng còn mới tinh, Khúc Như Bình vừa cười, vừa khe khẽ lắc đầu, đem quyển sách lật tới trang kế tiếp.