Như Khói Như Cát
Chương 65 : Cuộc sống mới
Ngày đăng: 10:30 18/04/20
“Quá kinh khủng, đúng là một tay che trời!”
“Anh ta lần này đúng là tuyệt tình, bạn bè nhiều năm như thế nói trở mặt liền trở mặt còn khiến cho chương trình không thể quay tiếp được nữa.”
Vương Bàn Bàn từ sau khi đặt mông ngồi xuống miệng lưỡi liền nói không ngừng nghỉ, toàn bộ hành trình đều nói về Khúc Như Bình, “Có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, tôi nghĩ bình thường với nhân vật nhỏ bé như mình chắc không có cơ hội biết được việc này, nhưng cậu xem giờ tin tức đều đã truyền khắp trong giới rồi mà ngoại giới vẫn mơ hồ không hay biết, cậu nói xem đây chẳng phải là anh ta cố ý khiến Lâm Khách khó coi hay sao?”
“Ê, lúc quay chương trình cậu có nhìn ra hai người họ có mâu thuẫn không? Mâu thuẫn gì nhỉ?” Vương Bàn Bàn hỏi một câu, lại như cũng không nhất định cần câu trả lời, tự hỏi tự đáp nói, “Mâu thuẫn có lớn thế nào cũng không cần làm đến mức tuyệt tình như thế chứ nhỉ.”
Lục Yên Đinh ngồi bên đối diện, trước sau không nói một lời.
“Cậu đọc qua thông báo của tổ chương trình đi này, gì mà hoãn lại việc quay chứ, nói nguyên nhân như thế cũng quá hàm hồ, chỉ lo người khác chưa biết rằng mình uất ức không bằng, bọn họ chẳng qua là không muốn phí tiền cho chúng ta thôi chứ gì còn muốn cơ hội quay tiếp nữa à?”
Vương Bàn Bàn lướt lướt điện thoại, bực mình nói, “Chúng ta còn phải quay phim điện ảnh lớn của đạo diễn Quách, ai rảnh mà chờ với đợi.”
“Còn chưa đâu vào đâu cả,” Lục Yên Đinh hơi nhíu lông mày nói, cậu thở dài một hơi đặt tay lên bàn, “Tôi cảm thấy không đến lượt tôi đâu.”
“Làm sao mà không đến lượt?” Ngón tay Vương Bàn Bàn chọt xuống bàn, “Này nhé ngoại hình của cậu tuyệt đối là rất phù hợp, không còn lựa chọn nào khác cả, tôi đã đọc qua miêu tả nhân vật rồi quả thật là so với cậu giống y như đúc!”
“Coi như là viết về bản thân tôi đi nữa, cũng chẳng đến lượt tôi diễn.”
Lục Yên Đinh nhìn nhận rất rõ vấn đề: “Anh cũng nói đấy, Quách Khải là đồ đệ của Nguyễn Tuấn Huy, ngưỡng cửa nhà anh ta khẳng định rất cao.”
Chỉ là bất luận có thay đổi thế nào, cậu phát hiện mình thuỷ chung vẫn luôn hướng về thầy Khúc của cậu, cậu thấu hiểu đồng thời ủng hộ tất cả các quyết định của anh.
Ngày đó, Lục Yên Đinh bận rộn vậy cũng coi như để ra được nửa ngày nghỉ ngơi, chính là Khúc Như Bình ở đầu dây điện thoại bên kia hiếm thấy lại trêu chọc cậu: “Người bận bịu vậy mà cũng có thời gian tìm anh sao?”
Lục Yên Đinh rất ngại: “Thật sự xin lỗi anh mà, gần đây lịch của em kín quá, bởi vì hoạt động lâm thời huỷ bỏ nên em liền lập tức đi tìm anh đó.”
“Anh trêu em thôi,” Khúc Như Bình cười nói, “Em chờ một chút, anh đến đón em.”
Vì thế nên lúc này, Lục Yên Đinh ngồi lên trên đùi Khúc Như Bình, đầu gục xuống bả vai anh lướt điện thoại, một tay Khúc Như Bình vịn vào eo cậu, một tay cầm máy đọc sách điện tử.
Cằm Lục Yên Đinh thỉnh thoảng lại cọ cọ vào vai Khúc Như Bình, lúc này tay Khúc Như Bình sẽ vuốt nhẹ vào hông của cậu mấy lần. Cậu nhìn điện thoại một chút, đột nhiên lại cười rộ lên, Khúc Như Bình cũng không hỏi cậu cười cái gì, chỉ là nhẹ giọng cùng cậu cười hai tiếng.
Chính Lục Yên Đinh lại không kiềm được, ôm cổ Khúc Như Bình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Cậu liếm môi mình một cái, vốn là muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại, đỏ mặt mà cười nói: “Anh biết em đang nhìn cái gì không.”
Tay còn lại của Khúc Như Bình cũng đặt lên hông cậu, nói: “Anh không biết.”
Lục Yên Đinh hướng lên trên chạm vào mặt anh, càng cười mặt càng đỏ lên: “Vậy anh nói là anh muốn biết đi.”
Khúc Như Bình cũng theo ý cậu, thanh âm trầm trầm: “Ừ, anh muốn biết.”