Như Khói Như Cát

Chương 66 : Lời chúc phúc của người khác

Ngày đăng: 10:30 18/04/20


“Thật ra rất là phiền anh Đông,” sau khi xuống xe, Lục Yên Đinh vẫn đang nói về đề tài này, “Mỗi lần đều phiền anh ấy đi đưa đón chúng ta, em cứ thấy ngài ngại thế nào ấy.”



Khúc Như Bình nói cậu không cần phải để ý nhiều còn xoay ngược lại dắt tay cậu, Lục Yên Đinh thì lại tránh ra nói: “Không được…”



“Không có chuyện gì đâu, ở đây có thể trực tiếp đi lên trên bằng thang máy.” Khúc Như Bình giải thích, thấy tay Lục Yên Đinh vẫn có ý trốn tránh, anh có chút bất đắc dĩ, dứt khoát lật bài, “Nhà hàng này do bạn của anh mở.”



“Ồ!” Lục Yên Đinh thở phào nhẹ nhõm, kéo cánh tay của anh lại.



Khúc Như Bình cùng Lục Yên Đinh vào thang máy, hỏi cậu: “Có phải em cho rằng anh không muốn công khai không?”



Lục Yên Đinh tựa sát vào trên người Khúc Như Bình, vươn một cánh tay ra ấn số tầng, sau đó gật đầu ở biên độ nhỏ.



Khúc Như Bình thở dài, búng mũi cậu, nói: “Sự thật vừa khéo ngược lại, anh đã không thể chờ đợi được nữa, còn muốn khoe khoang với mọi người đây.”



Đôi mắt của Lục Yên Đinh rất linh động, con ngươi đen láy chuyển hướng nhìn về phía Khúc Như Bình: “Khoe khoang… Em ư?”



Khúc Như Bình nở nụ cười, nheo nhéo lòng bàn tay có hơi ẩm ướt của Lục Yên Đinh, tựa đang nói cho cậu hay: Biết rõ còn hỏi.



“Anh không muốn em bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió,” anh nhìn về phía cửa thang máy, trầm giọng nói rằng, “Tuy rằng ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến, đối với việc này, anh không thể làm gì chỉ hy vọng nó có thể đến muộn hơn một chút.”



Khúc Như Bình liếc nhìn Lục Yên Đinh, giơ tay của đối phương lên đặt xuống một nụ hôn, sau đó đem tay cậu đặt lên trái tim mình, nói: “Anh phải cho em một danh phận, mà danh phận này, anh không biết nó có thể chống đỡ phần nào những tổn thương mà em sẽ phải chịu đựng hay không, nhưng anh hy vọng lúc em vất vả khổ sở, lúc muốn từ bỏ, có thể hiểu được anh thủy chung là người sẽ luôn đứng bên cạnh em, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với những điều đó, cho nên, em không cần cảm thấy sợ hãi.”



Lục Yên Đinh nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, cậu dè dặt chớp mắt: “Anh… anh đây là đang cầu hôn sao?”



Đôi con ngươi của Khúc Như Bình rũ xuống mỉm cười, cửa thang máy lúc này đã mở ra, anh nắm tay cậu đi về phía trước, “Vẫn là nên tìm một nơi lãng mạn đi.”



“——Ủa thế nơi này của tôi không lãng mạn sao?”



Lục Yên Đinh nhìn về hướng có tiếng nói phát ra, trên hành lang có một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh cây anh đào trang trí, một thân áo đen đuôi nhạn trang trọng lại tao nhã, anh ta cũng đang đi tới bên này, mỉm cười đưa tay ra nói: “Xin chào, bạn học Lục Nhu Nhu.”



Là một Alpha nam.



Đầu óc Lục Yên Đinh mơ hồ, nhưng vẫn cùng đối phương bắt tay, đáp: “Chào anh.”
Đầu óc Lục Yên Đinh đầu như muốn nổ tung, Khúc Như Bình lại còn cười cười hỏi con bé: “Sinh em bé gái để chơi chung với con có được không nào?”



Cô bé nghiêm túc suy tư một chút, rồi dùng cái giọng sữa của mình bi bô nói: “Cũng được ạ.”



Bữa cơm này đúng là lúc ăn cực kỳ lúng túng.



Lục Yên Đinh không cảm nhận được bất kỳ mùi vị nào, trong đầu cậu đều là chuyện “sinh con”, ăn cái gì trong miệng cũng đều như nhai sáp.



Vợ của Dương Vĩ Ninh là một Omega có khí chất ôn nhu, chỉ là có chút chưa rõ tình hình, trước tiên là chúc rượu cho hai người họ, nói: “Em chúc mừng hai người trước nhé.”



Dương Vĩ Ninh “ý” một tiếng, nói: “Còn chưa kết hôn mà.”



Người phụ nữ có hơi sững sờ, nhưng lại rất biết cách nói chuyện: “Thật ngại quá, em còn tưởng đây là bữa cơm tân hôn của hai người cơ, bởi vì thoáng nhìn qua thôi là em đã thấy tình cảm của hai người tốt lắm rồi.”



“Không sao,” Khúc Như Bình nói với cô ấy một cách rất khách khí, “Hy vọng có thể được như lời chúc tốt lành của em.”



Người phụ nữ cười cười nói với Lục Yên Đinh: “Lúc chị mới đến ấy, vừa nhìn đã thấy ngay Tiểu Lục, đúng là Omega nam có khí chất nhất mà chị từng được gặp.”



Lục Yên Đinh ngày hôm nay được khen nhiều quá, đến thanh âm cũng thấy hơi hốt, nói: “Không phải đâu chị, thật sự không phải đâu ạ…”



Dương Vĩ Ninh rót cho cậu cốc nước trái cây, nói tiếp: “Nếu không nói ra thì còn không biết đấy, anh với vợ mình có cùng một ý nghĩ, bọn anh làm sao ấy nhỉ? Bọn anh đều là người làm ăn, cho nên mắt nhìn chuẩn lắm. Vì vậy gặp được em ấy à, là phúc phận đời này tu được của Khúc Như Bình.”



Hai vợ chồng anh một câu, em một câu, khen Lục Yên Đinh bay đến tận trời cao.



Lục Yên Đinh cười nhiều đến nỗi cơ mặt còn hơi mỏi, cậu áy náy nói: “Thật, thật ra, thầy Khúc của chúng ta cũng tốt lắm ạ.”



Hai vợ chồng nhà kia ngây ra một lúc, rồi lại cười lên ha ha, cười to đến mức khiến cô bé đang quay lưng về phía bọn họ chơi một mình cũng phải tò mò quay đầu qua xem có chuyện gì xảy ra.



Dương Vĩ Ninh nâng ly rượu lên, nói: “Nào ly này tôi cạn trước, chúc hai người sớm trăm năm hảo hợp!”



Lục Yên Đinh nhìn anh ta uống một hơi cạn sạch, trong lòng lại hoảng hốt chẳng biết vì sao, bỗng nhiên còn dâng lên ảo giác lệ nóng doanh tròng.