Như Khói Như Cát
Chương 67 : Làm bạn bè
Ngày đăng: 10:30 18/04/20
Lúc Lục Yên Đinh từ nhà vệ sinh của Omega nam bước ra, có hơi mất phương hướng trong khách sạn rộng lớn. Cậu còn đang định tìm phục vụ hỏi đường một chút, thì trước mặt đã thấy Dương Vĩ Ninh đi tới, đối phương đang nghe điện thoại, nói đến đoạn cuối chỉ thấy ừ ừ à à một hồi, anh ta giơ tay lên ra hiệu với cậu.
Dưỡng Vĩ Ninh cười hỏi Lục Yên Đinh: “Không tìm được đường à?”
Lục Yên Đinh cười câu nệ: “Ở đây lớn quá ạ.”
Dương Vĩ Ninh đi về phía trước, Lục Yên Đinh liền đi theo anh ta, trong quá trình này Dương Vĩ Ninh vẫn rất thân thiết nói chuyện với cậu: “Bọn anh vốn cũng định treo biển chỉ dẫn phương hướng đó, nhưng mà làm thế mất mỹ quan quá cho nên mới không làm.”
Dọc theo đường đi Dương Vĩ Ninh còn rẽ qua mấy khúc ngoặt, khiến Lục Yên Đinh đi theo đầu óc cũng dần thấy loạn cả lên, cuối cùng hai người họ là lại bước vào một gian phòng vốn không phải là gian phòng ban đầu, mà đây là một gian phòng khá đẹp khác, Lục Yên Đinh cứ thấy bầu không khí này có gì đó quen quen, rồi cậu bỗng nhiên ý thức được Dương Vĩ Ninh đây là đang có ý muốn cùng cậu “nói chuyện”.
Nội tâm của Lục Yên Đinh bắt đầu gióng lên hồi chuông cảnh giác, nhưng dáng vẻ của Dương Vĩ Ninh vẫn là rất thoải mái. Đối phương đi tới trên chiếc cầu nhỏ, tựa vào lan can nói: “Haizz, vốn bọn anh muốn sửa sang nơi này xong rồi thì sẽ có khách đến đây trò chuyện, kết quả là vì nơi này có hơi xa xôi, người đến đây trò chuyện cũng đều là người có mặt mũi, nội dung nói chuyện cũng có phần tư mật, phục vụ bên anh cũng không muốn đi qua bên này nữa, lâu dần cũng chỉ có anh là còn năng qua lại bên này.”
Anh ta cười hiền với Lục Yên Đinh, hỏi: “Em thấy ở đây thế nào?”
Lục Yên Đinh nhạt nhẽo đáp: “Rất tốt.”
Lời nói tiếp theo của Dương Vĩ Ninh lại có hơi không hiểu ra làm sao cả: “Anh cảm thấy em cũng rất tốt.”
Lục Yên Đinh không biết trả lời thế nào, cậu suy nghĩ một chút, hỏi: “Là bởi vì… Thời gian em và thầy Khúc quen nhau quá ngắn sao?”
“Hả?” Dương Vĩ Ninh ngẩn cả người ra, anh ta vội vã xua tay, “Không không không, anh không phải nói đến cái này đâu, mà hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Lục Yên Đinh bấm bấm đầu ngón tay: “Từ lúc quay chương trình đến bây giờ cũng ba tháng rồi ạ.”
Trong xương cốt lão Khúc thật ra là một người theo chủ nghĩa bi quan, làm bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến những khả năng xấu trước nhất rồi đợi đến khi có kết quả mới thông báo cho bọn anh, thế nhưng bây giờ khi cậu ấy còn chưa kết hôn với em thì đã nói cho anh biết em là đối tượng kết hôn của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy đã yêu em hơn rất nhiều so với những gì em tưởng tượng.”
Nói đến đây, tay Dương Vĩ Ninh đặt lên lưng Lục Yên Đinh, đưa cậu đi về phía trước: “Ra ngoài lâu vậy cũng nên trở về rồi, những lời anh nói với em đừng nói lại cho cậu ấy nhé. Làm bạn bè, anh không nên tham gia vào chuyện tình cảm của hai người, con người anh thì hơi dài dòng em cứ nghe vậy thôi nhé, có chỗ nào anh nói nghe không lọt tai thì em cũng đừng để bụng.”
Tay chân Lục Yên Đinh luống cuống nói: “Không có, anh nói rất hay mà, em…”
“Em sẽ ở bên anh ấy thật tốt dẫu cho có xảy ra bất cứ điều gì.”
Dương Vĩ Ninh cười ha ha nói: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, à, để anh nói nhỏ cho em biết bí mật của lão Khúc nhé.”
Lục Yên Đinh tò mò nói: “Bí mật gì ạ?”
“Lúc cậu ấy căng thẳng sẽ chà xát hai tay với nhau, hahaha.” Dương Vĩ Ninh nói, “Tật xấu trước đây đó, lúc cậy ấy mới đi đóng phim trước khi bắt đầu quay toàn vậy thôi, lo lắng ấy mà nhưng cũng đáng yêu nhỉ?”
“Còn nữa này, lúc cậu ấy không vui thì hay thích cầm cái gì đó lên che đầu mình lại, ví dụ như áo khoác hay gì đó giống hệt trẻ con ấy. Nhưng nếu mà em nhìn thấy nhớ phải dỗ dành cậu ấy nhé…”
Cách lớp quần áo, nhưng Lục Yên Đinh vẫn có thể cảm thấy được tay của Dương Vĩ Ninh đang đổ mồ hôi.
Anh đang lo lắng.
Những lời nói là bí mật này chi bằng nói là dặn dò cậu thì đúng hơn, dặn dò cậu hãy quan tâm đến Khúc Như Bình, yêu Khúc Như Bình mà thôi. Lục Yên Đinh cảm nhận được, cậu không kiềm được ngẩng đầu lên liếc nhìn Dương Vĩ Ninh một cái rồi dành cho anh một nụ cười trấn an.