Như Khói Như Cát
Chương 71 : Đi casting (2)
Ngày đăng: 10:30 18/04/20
Khúc Như Bình thở dài.
Anh đổi một cách nói dịu dàng hơn: “Nhân vật này, em nghĩ như thế nào?”
Lục Yên Đinh hít một hơi thật sâu, để cho mình thả lỏng một chút rồi cậu mới tổ chức lại ngôn ngữ, thuật lại một lần nội dung kịch bản trong đầu mà cậu đã học thuộc làu từ lâu:
Bối cảnh của câu chuyện xảy ra trước khi giới tính thứ ba tiến hoá. Nhân vật này tên là Tống Khanh Nhiêu, cậu ấy từ nhỏ lớn lên trong một gia đình đơn thân. Lúc nhỏ, Tống Khách Nhiêu thích một người con trai cùng sống trong khu nhà lớn hơn tuổi hơn cậu, cũng chính là một nhân vật khác trong bộ phim tên là Thị Nam, đồng thời gọi anh là ca ca. Chỉ có điều mẹ cậu lại là một đồng thê —— là vợ của một người đồng tính, nên sau khi cha mẹ cậu ly hôn, cha cậu và anh trai cùng một người đàn ông khác sống cùng nhau ở Mỹ, còn cậu và mẹ sống ở Trung Quốc.
Sở dĩ tính bi kịch của nhân vật này rất lớn, chủ yếu là vì mẹ của cậu: Mẹ của Tống Khanh Nhiêu bị bệnh tâm lý, bởi vì bị đồng tính lừa hôn dẫn dễn hôn nhân bất hạnh, quãng đời còn lại đều sống trong gông xiềng, điều này khiến cho tâm lý của bà biến đổi dần dần trở nên vặn vẹo, ghét cay ghét đắng những người đồng tính, đồng thời để lại bóng ma trong lòng Tống Khanh Nhiêu ngay từ khi còn nhỏ: thường những lúc tâm trạng biến hoá sẽ xé bài tập của cậu, mắng mỏ đánh đập cậu.
Sau đó chuyện cậu thích con trai lộ ra, liền bị mẹ mình đè cả người vào tường bạt tai, chuyện này dường như đã khiến tam quan của Tống Khanh Nhiêu điên đảo… Vì vậy tình yêu của Tống Khanh Nhiêu dành cho Thị Nam, vẫn luôn chất chứa đầy mâu thuẫn, ngột ngạt, cậu chịu ảnh hưởng bởi mẹ mình cho nên từ đầu đến cuối đều cho rằng việc yêu thích một người con trai là một loại bệnh: Đồng tính là tội nghiệt không thể tha thứ nhất trên thế giới này. Điều này đã dẫn cậu đến hành động không đáp lại tình yêu của Thị Nam, không để ý đến anh thậm chí là né tránh.
Trong 《Giấc Mộng Bốn Mùa》, 《Nam Hương Cựu Mộng》chủ yếu là nói về cuộc sống sau khi đi làm của Tống Khanh Nhiêu và Thị Nam: trong năm năm dài sống cùng nhau, Tống Khánh Nhiêu đều phân giường ngủ với Thị Nam, cậu vì cố ý che giấu mình là đồng tính còn cố ý chơi trò mập mờ với nữ đồng nghiệp, thường đem những cảm xúc tệ hại nhất dành cho Thị Nam, đồng thời đối với tình cảm của chính mình càng ngày càng cảm thấy mâu thuẫn, mấy lần từ chối cùng Thị Nam nói chuyện chia sẻ. Rốt cuộc, quan hệ của bọn họ dần dà trở nên méo mó, Thị Nam sau năm năm dài dằn vặt đã đưa ra lời chia tay.
“Cậu ấy là một người rất nhạy cảm, còn có dấu hiệu trầm cảm uất ức giống như anh nói, cậu ấy có rất nhiều tầng tâm lý cảm xúc. Lúc mới đầu, em cũng không thể lý giải được tại sao cậu ấy có thể dưới tình huống đang yêu một người, vì che dấu tai mắt nên cùng những người khác có ám muội, nhưng mấy ngày nay bỗng nhiên em đã nghĩ thông suốt rồi.” Lục Yên Đinh nói ra từng chữ từng câu, âm cuối của cậu thường đều có chút bất ổn, “Chính là…”
“Chính là tấn bi kịch đó quá dài hơi, nỗi đau của mẹ Tống Khanh Nhiêu thực ra đã truyền hết lên người cậu ta.”
“Em đã đọc hết cả kịch bản, còn đọc đi đọc lại nhiều lần. Em biết phương pháp này rất ngốc… Thế nhưng em em nghĩ Tống Khanh Nhiêu khi còn nhỏ, hẳn là một cậu bé rất đáng yêu rất hồn nhiên, nếu như cậu ta được trưởng thành theo cách bình thường sẽ không biến thành người như thế.
Một tay anh cầm kịch bản, nhìn chằm chằm vào Lục Yên Đinh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra mấy bộ nhét vào trong lồng ngực của cậu.
Lục Yên Đinh hoài nghi nói: “Anh mua những thứ này lúc nào vậy?”
“Ngày thứ hai sau khi em dọn vào đây.” Khúc Như Bình lại lấy ra vài bộ quần áo của mình, ôm vào trong ngực nói, “Trước đây lúc ở trong đoàn phim, anh cũng có lúc làm tạo hình cho các diễn viên khác.”
“Vậy nên đây là sở thích sao, ” Lục Yên Đinh buồn cười lật lật mấy bộ quần áo kiểm tra qua, rồi cậu đeo caravat vào cổ đứng trước gương khoa tay múa chân, nói, “Phẩm vị cũng không tồi nha, lão nghệ thuật gia… Chúng ta thay đồ như thế này sẽ gia tăng cảm giác diễn sao?”
“Sẽ.” Tay Khúc Như Bình đặt trên giá treo quần áo, nói như đinh chém sắt.
Lục Yên Đinh mang theo nụ cười thích ý: “Được cùng ảnh đế diễn thử, thật là vinh hạnh cho em.”
Khúc Như Bình kéo caravat của cậu, nghiêng đầu qua hôn lên, rồi nói:
“Có thể cùng bảo bối diễn thử, cũng là vinh hạnh của anh.”
Đời này ăn nhiều cowluong quá, cũng là vinh hạnh của tôi:3