Như Khói Như Cát

Chương 72 : Đi casting (3)

Ngày đăng: 10:30 18/04/20


Lục Yên Đinh đã đợi ở trong phòng khách sắp được hai tiếng đồng hồ rồi, trong khoảng thời gian này, cậu thấy người khác đi vào rồi lại đi ra, thời gian mỗi người bọn họ ở bên trong phòng casting đó không giống nhau.



Lục Yên Đinh cố gắng dựa vào vẻ mặt của từng người mà phán đoán tình hình, nhưng những người này không có ai ngoại lệ đều cực kỳ bình tĩnh giống như bọn họ chỉ vào đó ngồi một chốc, nét mặt và dáng vẻ vẫn như bình thường—— bọn họ đều là những diễn viên thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận), đã sớm quen với những chuyện này mà Lục Yên Đinh hẳn cũng rõ ràng, cậu không làm được điều này.



Tất cả những vai diễn trước đây mà cậu diễn qua, đều đã được quyết định ngay từ đầu, công ty đứng ra thương thảo cho cậu, nhiều lúc còn chưa lấy được kịch bản đã định nhân vật rồi.



Ban đầu khi ra mắt cũng không định hướng Lục Yên Đinh là diễn viên, cậu vẫn còn thiếu tố chất tâm lý phải có, lần này cậu có dự cảm bi quan nếu như đến cuối cùng nhân vật này không thuộc về cậu, Lục Yên Đinh chắc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng mất mát, dù ở trong giới giải trí mấy năm qua, cậu đối với những điều mất mát thất vọng này đều đã là tập mãi thành quen, nhưng cho dù có mất mát đi đôi với mệt mỏi thì vẫn phải vô lực chịu đựng những đợt sóng mất không chế khác cuộn trào tới, đây là chuyện mà người ta gọi là bất đắc dĩ nhất trên thế gian này.



Chỉ là trong lúc Lục Yên Đinh ngồi chờ trong phòng khách như thế này, cậu lại bỗng nhiên cảm thấy có chút thư thái. Cậu biết những người đang ngồi ở đây, đang đứng ở đây, những người đã bước vào căn phòng kia và cả những người chưa bước vào đều trải qua tâm trạng giống như cậu, trong cái vòng tròn những người ở đây này sẽ chẳng có ai là thoải mái suôn sẻ cả, bọn họ ngay từ đầu đã đi theo con đường diễn xuất, có lẽ đã nếm qua quá nhiều vị đắng: bị đổi vai, casting thất bại, không có bộ phim nào để diễn, đây đều là những việc có thể đã từng xảy ra.



Vì vậy Lục Yên Đinh từ trong thần thái suy tư của bọn họ phát hiện ra điểm này, trong đôi mắt tăm tối của mỗi người đều phát ra thứ ánh sáng khiến Lục Yên Đinh sản sinh ra loại cộng hưởng sắc thái.



Chúng ta ai nhận được nhân vật này, đều tốt cả.



Lục Yên Đinh tựa đầu vào tường, lặng yên nghĩ ngợi.



“Xin hỏi có Lục Yên Đinh tiên sinh ở đây không?”



Phản ứng của Vương Bàn Bàn rất nhanh, vỗ vào người cậu một cái, giơ tay lên ra hiệu: “Chúng tôi ở đây.”



Lục Yên Đinh đứng lên, trong phòng mọi người đều dời tầm mắt hướng về phía cậu, gật đầu nói: “Tôi đây.”



Nhân viên công tác đối với cậu lễ phép nói: “Mời anh vào.”



Lục Yên Đinh đi vào trong căn phòng kia, nhân viên ở phía sau lưng cậu đóng cửa lại. Căn phòng được bày trí rất đơn giản, phần lớn là để không, ở vị trí chiếc bàn với ghế ngồi quay lưng dựa vào tường có năm người đàn ông đang ngồi sẵn ở đó, người ngồi ở chính giữa chính là Quách Khải.



Ông ta giống y hệt như trên ảnh, tướng mạo có phần hơi già lại lôi thôi lếch thếch, tóc tai rối như tơ vò còn gài một cái bút ở sau tai, lông mày nhíu chặt dường như quanh năm chẳng hề dãn ra bao giờ.



Ông ta so với người ngồi bên cạnh áo mũ chỉnh tề, âu phục giày da quá mức khác biệt, trên người mặc đến mấy lớp quần áo màu sắc không đồng đều, cả người nhìn qua rõ ràng cực kỳ hỗn loạn nhưng lại lập tức thu hút được lực chú ý của Lục Yên Đinh.



Quách Khải cũng đang quan sát Lục Yên Đinh tương tự như cậu, Lục Yên Đinh đứng ở trước mặt bọn họ tự giới thiệu về bản thân xong xuôi, ông ta còn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lục Yên Đinh mấy lần, mới nặng nề “ừ” một tiếng.



Lục Yên Đinh có hơi buồn cười, nhưng cậu nhịn xuống được, cậu lúc này mới chân chính ý thức được rằng là: Lúc trước Khúc Như Bình diễn quả thực là lập luận sắc sảo.



Khoé mắt của Lục Yên Đinh liếc nhìn về người đàn ông ngồi trong góc cách đó không xa. Người này rất lạ mặt, mà gương mặt lại rất đẹp trai, chắc cũng là một diễn viên, chỉ là anh ta nhìn qua còn quá trẻ, không giống như là người sẽ đánh giá Lục Yên Đinh.



Chẳng lẽ, đây là một diễn viên khác đã được xác nhận vai diễn sao?



Lục Yên Đinh không kịp suy nghĩ, đã nghe thấy Quách Khải lời ít mà ý nhiều, mở miệng nói: “Nào, thử đoạn thứ nhất đi.”



Giọng của Quách Khải ồm khàn, hơi nặng nề kiểu như hờn dỗi.




“Đời này của tôi xong rồi.”



Sau đó chính là cảnh quan trọng, Lục Yên Đinh mở đầu:



“Chúng ta ở bên nhau năm năm. Em…”



—— “Được rồi, dừng ở đây.”



Quách Khải cúi đầu, cầm bút ghi chép gì đó trên quyển sổ. Ông ta cùng những người bên cạnh châu đầu ghé tai vào nhau đang trao đổi gì đó, âm thanh rất nhỏ, Lục Yên Đinh cũng không nghe thấy.



Toàn bộ thân thể đột nhiên trong nháy mắt đứt đoạn mạch cảm xúc, Lục Yên Đinh trong đầu thậm chí có cảm giác phiêu đãng cơ hồ muốn bật thốt lên lời thoại:



Tôi đối anh ấy không tốt, tôi biết. Áp lực của tôi rất lớn, rất đau đớn khổ sở, trừ anh ấy ra, tôi không biết còn có thể phát tiết đối với người nào khác nữa. Tôi nhớ anh ấy đã nói với tôi một câu, nói anh ấy là người yêu của tôi, bạn bè, người thân của tôi, là mọi nhân vật trong cuộc sống của tôi, anh ấy quá mệt mỏi.



Nhưng tôi lại sợ nói chuyện với anh ấy, thậm chí sợ phải thừa nhận mình yêu anh ấy. Tôi đến cuối cùng đã che giấu chính mình, không đủ thẳng thắn, mỗi lần giải toả áp lực, đều dùng phương thức gào thét với anh ấy, trước mặt người khác thì nhẹ nhàng nho nhã ôn, săn sóc, hiền lành, nhưng lại đem tất cả những phương diện âm u đen tối đều dành hết cho anh ấy…



Tôi rất rõ mọi chuyện thường sẽ mất khống chế, nhưng nội tâm của tôi lại quá mức ỷ lại anh ấy, sùng bái anh ấy, tôi đang chờ anh ấy đến cứu vớt bản thân.



Điều tôi không ngờ tới chính là, lần này anh ấy đã không còn muốn tôi nữa.



Ngày anh ấy đi, tôi chẳng kịp phản ứng gì cả. Anh ấy vẫn đối với tôi như cũ. Anh ấy kéo hành lý rồi lên xe, tôi vẫn thường mơ về cảnh tượng ngày hôm đó, tôi biết anh ấy cũng sẽ không về nữa.



Sau khi lấy lại tinh thần, tôi như phát điên lên, tôi đi tìm anh ấy, cầu xin anh ấy, xin anh ấy đừng không cần tôi nữa, tôi chỉ có anh ấy thôi. Cuộc đời của tôi đã không có hy vọng gì nữa rồi.



Nhưng anh ấy đã từ chối tôi, anh ấy…



Anh ấy… không còn nữa rồi.



Những nội dung này tất cả cũng không còn nữa.



Lục Yên Đinh điều chỉnh lại hô hấp, đôi mắt cậu cực kỳ chua xót, vốn là cảm xúc vẫn còn nên không có cách nào thoát ra được. Cậu mím mím môi, đợi bước chỉ thị kế tiếp của Quách Khải: Là bảo cậu đi, hay là diễn đoạn thứ hai.



Kết quả cũng không khiến người tuyệt vọng như vậy, Quách Khải vẩy vẩy cái bút, nói với cậu: “Cho cậu năm phút chuẩn bị một chút rồi diễn đoạn thứ hai.”



Ông ta vừa mới nói xong, người đàn ông trong góc liền đứng lên, hướng Lục Yên Đinh đi tới.



Anh ta vươn tay ra, mỉm cười với Lục Yên Đinh, nói rằng:



“Xin chào, tôi là Du Cảnh Dương, là diễn viên đóng vai Thị Nam.”