Như Lâm Đại Địch

Chương 1 :

Ngày đăng: 18:28 19/04/20


Đau quá!



Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tống Ngọc Thanh sau khi y bừng tỉnh từ cơn hôn mê. Y mờ mịt đưa mắt nhìn gạch đá rải rác tứ phía, trong lòng lại hơi chút hoảng hốt.



Lạ thật, ta đang nằm ở cái hang quái quỷ nào thế này?



Nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nhớ ra, ngày đó y gặp phải cường địch, lại bị kẻ đó đâm cho mấy nhát nên mới vô ý rơi xuống vách đá, sau đó ngất đi.



A, không ngờ lại vẫn còn sống.



Tống Ngọc Thanh khẽ nhếch mép, vừa cúi đầu định xem vết thương ra sao đã kinh ngạc phát hiện, vết thương ở trên vai và bụng ấy thế mà đều đã được băng bó tỉ mỉ. Khi y vẫn còn đang ngẩn người nghi hoặc, trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Một bóng người cao lớn đang bước nhanh vào sơn động.



“A, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” Người mới tới khuôn mặt mơ hồ, nghe giọng nói thì có lẽ vẫn còn rất trẻ, “Ngươi ngã từ trên núi xuống, bị gãy chân phải. Ta vừa mới ra ngoài nhặt về mấy tấm gỗ, định bó xương giúp ngươi. Ha ha, ta không phải là đại phu, nhưng trước kia ở trong núi lại hay làm việc này cho thỏ hoang, mèo rừng. Lúc bó xương có hơi đau, ngươi cố gắng chịu đựng một chút.”



Tống Ngọc Thanh nhíu mày, chẳng muốn nghe kẻ kia dông dài chút nào. Y cố gắng cật lực lắm mới nhả ra được một chữ, “Nước…”



“A, thật vô ý quá, ta quên mất là ngươi đã hôn mê lâu như vậy, nhất định sẽ rất khát nước. Được rồi, ngươi có đói bụng không? Ta vừa mới bắt được hai con cá ở bên khe suối, chốc nữa sẽ nướng lên cho ngươi ăn.” Người kia nói năng lộn xộn một tràng xong mới gỡ bình nước ở bên hông xuống, cẩn thận đưa tới bên miệng Tống Ngọc Thanh.



Tống Ngọc Thanh hé miệng uống vài ngụm, vừa mới uống xong liền cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều. Ngẩng đầu lên, lúc này, y mới nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người kia— Hắn ước chừng hai mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, đôi mắt lại sáng sủa đến động nhân.



Ô, khuôn mặt này hình như cũng hơi quen quen.




“A? Chỉ là cái mặt nạ mà thôi, việc gì phải phiền phức như vậy? Ngươi ngã từ trên vách núi xuống, có khi mặt nạ đã bị hủy từ lâu rồi cũng nên…”



“Ngươi thì biết cái gì?!” Tống Ngọc Thanh trừng mắt, biểu cảm gương mặt bỗng trở nên vô cùng đáng sợ. Phóng ra một cây độc châm, y hung tợn quát, “Nhanh đi cho ta!”



Người nọ khó khăn lắm mới tránh được độc châm. Hắn bực mình lầm bầm, “Hung dữ cái gì không biết? Chưa từng thấy kẻ nào lại lấy oán trả ơn như vậy.”



Tuy ngoài miệng oán giận, hắn vẫn xoay người đi ra cửa động.



Vừa mới đi được vài bước, hắn lại đã nghe thấy tiếng Tống Ngọc Thanh ở sau lưng gọi, “Này!”



“Sao?”



“Ngươi tên là gì?”



Người nọ ngẩn người, sau lại thấy buồn cười, “Tống giáo chủ nói quen ta, thế mà lại không biết tên ta?”



“Hỏi thừa.” Tống Ngọc Thanh cười lạnh, trả lời lại như đương nhiên phải vậy, “Ta cũng chẳng hơi đâu mà đi nhớ tên những kẻ qua đường.”



Nam tử trẻ tuổi thấy bộ dạng không thèm nói lý kia của y thì dở khóc dở cười. Hắn không thể làm gì khác hơn là lắc đầu thở dài, sau mới chậm rãi nói ra tên của mình, “Lục Thiết Âm.”