Như Lâm Đại Địch

Chương 2 :

Ngày đăng: 18:28 19/04/20


Người kia vừa dứt lời liền phẩy tay áo bước nhanh về phía trước.



Đợi Lục Thiết Âm đi xa, Tống Ngọc Thanh lại một lần nữa cố gắng ngồi dậy xếp bằng trên mặt đất, hết sức tập trung vận công chữa thương. Y luyện nội công tà phái, chỉ cần lơ là một chút đã có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma. Y tiến vào cảnh giới rất chậm chạp, chậm vậy nhưng vẫn không thể nào đánh tan cảm giác khó chịu trong lồng ngực.



Ngoảnh đi ngoảnh lại, trời cũng đã sầm tối từ lúc nào không hay.



Đợi đến khi mặt trời lặn về hướng tây, Lục Thiết Âm cuối cùng cũng trở lại động, nhưng trong tay hắn ngoại trừ mấy loại quả dại ra thì không còn gì khác.



Tống Ngọc Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, mới lạnh giọng hỏi, “Mặt nạ của ta đâu?”



“Không tìm thấy.”



“Vô dụng.” Khe khẽ hừ lạnh, giọng điệu y lại hết sức ngang ngược, “Ngày mai tìm tiếp.”



“…” Lục Thiết Âm hơi cứng người lại nhưng lặng im không nói. Hắn có lòng tốt cứu người, trái lại kết quả vừa trúng độc vừa bị người ta mắng. Trong lòng quả thật thấy rất oan ức, nhưng xưa nay hắn vốn không phải người ưa cãi cọ. Buông lỏng nắm tay đang nắm chặt, hắn cố gắng nhịn cảm giác này xuống, đồng thời chuyển hướng sang việc nhóm lửa.



Không bao lâu sau, ánh lửa đã chiếu sáng cả sơn động nhỏ bé.



Tống Ngọc Thanh nhắm mắt, tiếp tục vận công hành khí. Lục Thiết Âm ngồi xuống bên cạnh y, một mặt cúi đầu lựa chọn mấy mảnh gỗ trên mặt đất, một mặt thận trọng mở miệng, “Tống giáo chủ, trước tiên ta giúp ngươi bó lại xương đùi nhé? Có đau một chút, nhưng ngươi cố chịu.”




“Tống giáo chủ, ngươi đừng nói lung tung! Ta, ta…” Hắn sống chết cúi đầu, mặt mày lại đỏ như thiêu, miệng lắp ba lắp bắp giải thích, “Ta và sư đệ lớn lên cùng nhau, tình cảm tất nhiên là khá tốt, còn những cái khác… hoàn toàn không có…”



Tống Ngọc Thanh thấy mình một lời vậy mà nói trúng tâm sự trong lòng Lục Thiết Âm thì quả có chút ngạc nhiên. Y trước nay vốn không quan tâm chuyện người ngoài, nhưng lúc này lại chợt thấy hứng thú trêu cợt, “Là tình thanh mai trúc mã, hai kẻ hồn nhiên vô tư sao? Hay là ngươi ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’?”



Lục Thiết Âm đỏ mặt, ngơ ngác không nói nên lời. Một lát sau, hắn bỗng nhiên nhặt quả dại ở dưới đất nhét vào tay của Tống Ngọc Thanh, lại lớn tiếng hô lên, “Ăn đi!”



Tống Ngọc Thanh giật mình, nhẹ giọng bật cười, “Ngươi định dùng cái này để chặn miệng ta?”



Lục Thiết Âm không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn trộm hắn. Con ngươi đen nhánh trợn tròn, gương mặt lại đỏ tới mang tai, dáng vẻ cực kì khốn quẫn.



Tống Ngọc Thanh thấy thế, trong lòng bỗng nảy lên một cái, cũng không buồn hỏi thêm nữa. Y từ tốn ăn quả dại, ôn hòa nói một câu, “Ta mệt rồi, ngủ trước đây. Ngươi nhớ sáng mai lại phải ra ngoài tìm mặt nạ đấy.”



Lục Thiết Âm như được đại xá thở dài nặng nề một hơi, nghe vậy liền liên thanh đáp ứng. Hắn lần này không dám nói nhiều lời nữa. Đợi cho nhiệt độ trên mặt dần dần giảm đi, hắn xoay người đi tới bên ngoài sơn động, khoanh chân ngồi xuống đó.



Tống Ngọc Thanh liếc mắt thấy hành động của hắn lại có chút nghi hoặc. Y trừng mắt nhìn tấm lưng kia một hồi, rốt cục không nhịn được cất giọng, “Này, ngươi ngồi chỗ đó làm gì?”



Lục Thiết Âm quay đầu cười cười với hắn để lộ ra hàm răng trắng bóc. Hắn không chút do dự đáp, “Ban đêm trời rất lạnh, ta ngồi ở đây chắn gió cho ngươi.”