Như Lâm Đại Địch

Chương 3 :

Ngày đăng: 18:28 19/04/20


Tống Ngọc Thanh nghe lời Lục Thiết Âm nói thì giật cả mình, hai mắt  mở to gắt gao nhìn thẳng về hướng bóng lưng người kia. Trong lòng tràn ngập nghi hoặc nan giải, y mở miệng hỏi thêm câu nữa, “Này, có phải đầu óc ngươi bị hỏng mất rồi?”



“Hả?!”



“Đừng quên, ta là giáo chủ Thiên Ma giáo, là tử thù của… lũ nhân sĩ chính phái các ngươi. Ta không những làm nhiều việc ác, giết người không ghê tay, hơn nữa…” Nhếch khóe miệng, y liên thanh cười nhạt, “Còn bắt ngươi nuốt thứ độc phá hủy nội tạng, mục rữa xương cốt.”



Lục Thiết Âm nhẹ cười, hắn nhún vai tựa hồ chẳng hề để ý, “Tống giáo chủ nói chẳng sai, chỉ là… ngươi nói thiếu một điều rồi.”



“Cái gì?”



Lục Thiết Âm vẫn cười cười, nhưng đầu thì không quay lại, “Ngươi hôm nay bị thương, cần được người ta chăm sóc thật tốt.”



Dứt lời, hắn nhắm mắt tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.



Tống Ngọc Thanh cũng ngồi yên chỗ cũ, đợi một lát sau thần trí mới quay trở lại. Cho tới tận giờ, y vẫn chưa từng cảm ơn ân cứu mạng của Lục Thiết Âm, lại còn vừa mắng chửi vừa tùy ý sai khiến hắn. Vậy vì sao hắn lại muốn che chở cho mình?



Y lăn qua lộn lại suy nghĩ hồi lâu, chốc chốc cười lạnh, chốc chốc nhíu mày nhưng vẫn không thể đoán ra tâm tư Lục Thiết Âm. Cuối cùng, y đành khép hai mắt lại, miệng mơ hồ nói ra hai chữ, “Ngu ngốc.”



Tống Ngọc Thanh tuy trong lòng nghi ngờ nhưng đêm nay lại ngủ được một giấc an ổn hiếm có. Buổi sáng ngày thứ hai y tỉnh lại, sắc trời đã sáng từ lâu.



Lục Thiết Âm rất nghe lời, không cần đợi y ra lệnh đã vội đứng lên ra ngoài tìm mặt nạ.



Tống Ngọc Thanh nhớ tới bộ dạng ngây ngốc của hắn thì bất tri bất giác cười thầm, sau lại thầm mắng mình mấy tiếng. Lúc này, y mới tĩnh tọa vận công tiếp tục chữa thương. Khí huyết của y đã được đả thông rất nhiều, chẳng lâu sau, cảm giác khó chịu trong lồng ngực dần lui bớt, chân khí vận hành cũng không còn trở ngại.



Đáng tiếc, Lục Thiết Âm quay trở lại vào buổi tối vẫn là hai tay không.



Tống Ngọc Thanh dù buồn bực nhưng không ngang ngược như hôm qua nữa. Y chỉ thuận miệng yêu cầu ngày mai Lục Thiết Âm phải tiếp tục tìm kiếm. Lục Thiết Âm tất nhiên chẳng hề dị nghị phản đối. Hắn một bên huyên thuyên mấy lời vô ích, một bên lại nướng thỏ rừng mình bắt được cho kẻ nào đó ăn.




“Được rồi.” Tống Ngọc Thanh khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười thản nhiên, “Vậy bổn tọa sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”



Dứt lời, y vung tay định tung một chưởng.



Đúng lúc này, có một bóng người bay vụt vào trong hang động. Người kia nắm chặt cổ tay Tống Ngọc Thanh rồi kêu lên, “Thủ hạ lưu tình!”



“Là ngươi?” Tống Ngọc Thanh liếc mắt, ngữ khí lại chẳng lấy gì làm vui vẻ, “Ngươi chẳng đi tìm mặt nạ đi, chạy tới đây xem náo nhiệt làm gì?”



“Ta nghe thấy có âm thanh từ bên này truyền đến, lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nên… A, không phải! Tống giáo chủ, nếu người này đã cầu xin ngươi tha thứ, ngươi nên thả cho hắn một đường sống đi.”



“Không liên quan tới ngươi.” Tống Ngọc Thanh hừ lạnh, bàn tay tiếp tục hạ xuống.



Lục Thiết Âm thấy y lại dụng lực liền gắt gao cầm lấy tay y không buông.



“Tên ngốc này, ngươi muốn chết có phải không!?”



“Ta không thể trơ mắt  nhìn ngươi lạm sát người vô tội!”



“Có tin ta sẽ giết ngươi ngay lập tức không?!”



“Vậy động thủ đi!”



“Ngươi…!!”



Nhân lúc hai người giằng co, hắc y nhân lập tức thoát khỏi kiềm hãm của Tống Ngọc Thanh. Kẻ đó nhanh nhẹn nhặt lấy chủy thủ rơi trên đất rồi phi về phía này!