Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường
Chương 1 : Biểu diễn năng khiếu
Ngày đăng: 20:19 21/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Lăng Khả vốn tưởng mình và Thích Phong là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau. Chẳng ngờ, không bao lâu sau, cậu lại gặp Thích Phong một lần nữa.
Sau khi Lăng Khả thêm QQ của Thích Phong chừng bốn tháng, đài truyền hình thành phố tổ chức một cuộc thi năng khiếu của học sinh tiểu học. Bọn họ mời các trường tiểu học trong khu vực đề cử học sinh tới tham gia. Nhóm học sinh trúng tuyển chẳng những được biểu diễn trong chương trình chào năm mới của đài truyền hình thành phố, mà còn có cơ hội được bồi dưỡng thành MC nhí nữa.
Người ta vẫn nói, muốn nổi tiếng phải tranh thủ bồi dưỡng từ lúc bé. Những bậc phụ huynh hy vọng con em mình phát triển trên phương diện này, vừa nghe tới hoạt động ấy thì đều vô cùng phấn khởi. Mà thầy cô giáo ở trường cũng rất chú trọng vào cuộc thi. Dù sao thì, việc học sinh được lên TV cũng khiến tên tuổi của trường được nhấn mạnh.
Lăng Khả là học sinh duy nhất học dương cầm và vượt qua kỳ thi đàn nghiệp dư trong lớp. Đương nhiên, cậu được trường học đưa vào danh sách đề cử dự thi.
Nhưng mà nói thật, Lăng Khả không muốn đi. Cậu học đàn vốn không phải để biểu diễn, cũng rất sợ việc phải bước lên sân khẩu. Song ba mẹ Lăng lại cảm thấy, nếu đã đủ điều kiện báo danh, vậy cũng đừng phí hoài cơ hội. Cho dù không được chọn, trải nghiệm một chút cũng không tồi.
Nửa tháng sau, Lăng Khả liền cùng ba bạn học khác đi tới đài truyền hình.
Trong ba người kia có một nữ sinh học múa ba lê, một nữ sinh kéo đàn nhị (1), và một nam sinh hát Bel canto (2).
(1) Đàn nhị: là nhạc cụ thuộc bộ dây có cung vĩ, do đàn có 2 dây nên gọi là đàn nhị. Hình minh họa ở ĐÂY.
(2) Bel canto là thuật ngữ chỉ phong cách hát ở Ý. Nó bắt đầu xuất hiện vào thế kỷ 17, phát triển mạnh mẽ nhất vào thế kỷ 19. Nghe thử ở ĐÂY nha:v.
Nữ sinh múa ba lê là hoa khôi của trường bọn họ. Cô bé cao hơn Lăng Khả một chút, thường xuyên làm MC trong các hoạt động văn nghệ lớn nhỏ của trường. Ngoại hình ưa nhìn lại khéo ăn khéo nói, cho nên cô bé khá coi trọng cơ hội này. Tuy không đến mức bắt buộc phải trúng tuyển, nhưng so với bọn Lăng Khả thì cô bé có quyết tâm cũng như tự tin hơn nhiều.
Ba người đến đài truyền hình thì lập tức được sắp xếp để tiến hành vòng phỏng vấn thứ nhất. Người phỏng vấn họ chính là những MC thường xuyên xuất hiện trên TV. Đối với những học sinh chưa từng tiếp xúc với các ngôi sao của làng giải trí mà nói, đây đúng là một sự kiện cực kỳ đáng để vui mừng.
Có vài học sinh đã phỏng vấn xong tiết lộ cùng bọn họ rằng, mấy MC kia chỉ trò chuyện đơn giản thôi, hoàn toàn không có gì khó khăn cả.
Đến lượt Lăng Khả. Cậu ôm tâm tình thấp thỏm mà đi vào phòng phỏng vấn số hai. Khi bước vào, cậu lướt qua một cô bé nhìn rất là xinh đẹp. Chỉ thấy hai mắt đối phương đỏ hoe, cổ họng còn bật ra những tiếng nức nở, hình như là đang khóc.
Lăng Khả nao nao trong lòng, chậm rãi đi vào bên trong. Chỉ nghe nhân viên đài truyền hình ở phía đối diện lắc đầu nói: “Đáng tiếc, bề ngoài rất tốt, nhưng tố chất tâm lý lại quá kém.” Người nọ thấy Lăng Khả bước vào, lập tức kìm cho giọng mình nhỏ lại.
Trong nháy mắt, trái tim Lăng Khả bắt đầu đập với một tốc độ kinh hoàng. Cậu hiểu được rằng, tuy chỉ nói chuyện vài câu với người phỏng vấn, thế nhưng trong quá trình ấy, những học sinh không có ngoại hình đạt tiêu chuẩn, hoặc là khả năng ứng đối không đủ mạnh sẽ bị đào thải trước tiên.
Bốn mươi học sinh vượt qua vòng một được gọi tới một phòng đa chức năng. Khi người chủ trì công bố quy tắc của vòng thi thứ hai, quả nhiên, cả căn phòng trở nên hỗn loạn. Những người quen biết lẫn nhau rất dễ ghép đôi. Mà loại sợ giao tiếp giống như Lăng Khả đây, chỉ có thể đứng ngốc trong góc chờ người tới bắt chuyện với mình.
Hình như vận may của cậu đã tiêu hao hết từ vòng thi thứ nhất rồi, cho nên từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một nam sinh gõ phách (4) kể chuyện cười chạy tới hỏi cậu thi gì. Sau khi biết cậu thi dương cầm, bọn họ đều thất vọng mà xoay người bước đi.
(4) Gõ phách: cái nhạc cụ cổ được làm từ 5 miếng gỗ, gõ nó kêu cách cách cách, vừa đánh cái này vừa kể chuyện. Mọi người xem hình để dễ hình dung nha. Hình ĐÂY. Còn đây là Video cho ai muốn nghe thử nạ.
Đúng vậy, đàn dương cầm và gõ phách… ngẫm lại thực sự rất xa xôi.
Cuối cùng dư lại năm người, nam sinh gõ phách và Lăng Khả đều nằm trong số đó. Giờ phút này, thậm chí Lăng Khả còn có ý muốn tặng suất của mình cho nữ sinh kéo đàn nhị. Dù sao đàn nhị phối với gõ phách cũng coi như xứng đôi đi.
Sau khi nghe người chủ trì vô tình nói một câu “không tìm được đối tác thì sẽ trực tiếp bị loại”, ngoại trừ Lăng Khả ra, bốn người còn lại đều bước lên. Không ai muốn bỏ qua cơ hội trước mắt cả, nên chẳng cần biết năng khiếu của đối phương là gì đã vội vàng ghép thành cặp trước.
Người chủ trì nhìn về phía Lăng Khả đang đứng một mình: “Chỉ còn một mình cháu thôi à?”
Lăng Khả: “…”
Hắn tỏ vẻ nuối tiếc, đang chuẩn bị đưa ra phán quyết cuối cùng thì Khương Oánh đi vào. Cô đảo mắt nhìn qua một vòng, thấy Lăng Khả đứng một mình, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.
Trước khi người chủ trì lên tiếng, cô nhanh chóng đưa ra quyết định của mình, mở miệng nói: “Thầy Vương, lại đây một chút.”
Người chủ trì đi tới. Khương Oánh ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu. Hắn vừa nghe vừa liếc nhìn Lăng Khả, cuối cùng quay lại vị trí của mình, bảo: “Cháu ở lại đây đi, chờ thi cuối cùng.”
Lăng Khả: “…”
Mọi người xung quanh đồng loạt quay đầu, dùng ánh mắt “tên kia có ô dù” để bắn phá Lăng Khả, gần như muốn đục thủng mấy cái lỗ trên thân thể cậu.
—
Nhạc dạo:
Khương Oánh: “Cô cũng có một đứa con trai học dương cầm, lớn ngang ngửa với cháu…”
Lăng Khả không bỏ qua lượng từ trong câu nói của đối phương, khiếp sợ mà nghĩ… Tậu má! Người phụ nữ nhìn qua còn chưa đến ba mươi này vậy mà đã có con? Lại còn lớn ngang ngửa với mình? Tên kia nhất định là có một bà mẹ giả _(:з” ∠)_