Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường
Chương 1 : Phối hợp hoàn mỹ
Ngày đăng: 20:19 21/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Lăng Khả ngồi ở phía cuối phòng đa chức năng với một tâm lý vô cùng thấp thỏm. Lúc này, các tài năng nhí khác đã ghép thành từng đôi, lần lượt lên sân khấu biểu diễn. Có cặp phối hợp tốt đến mức ai cũng phải vỗ tay khen ngợi, mà cũng có đôi lộn xộn đến buồn cười.
Kết quả cuộc thi được MC công bố ngay sau khi thí sinh biểu diễn. Người phát huy không tốt sẽ không có cơ hội thứ hai mà trực tiếp bị loại luôn. Nói chung là, tàn khốc đến mức người ta phải thổn thức.
Có một đôi trai gái ghép cặp biểu diễn ca hát và diễn thuyết. Thế nhưng, bạn gái trong đội không đủ thực lực, liên tục làm sai kéo cả bạn trai chết chùm. Khi MC công bố hai người bọn họ đồng thời bị loại, cậu nhóc kia không chịu nổi mà lên tiếng kháng nghị: “Cháu cảm thấy như vậy không công bằng!”
Nam MC được Khương Oánh gọi là “Thầy Vương” hỏi: “Không công bằng ở chỗ nào?”
Cậu bé căm giận nói: “Nếu bắt cặp với người khác, có thể cháu đã làm tốt hơn.”
Cô bé thi cùng cũng cảm thấy áy náy, cúi đầu, vẻ mặt như sắp sửa khóc lên.
Các bạn nhỏ ngồi dưới sân khấu cũng thì thầm to nhỏ, hình như là đồng tình với cậu bạn vừa thi kia. Chẳng ngờ, thầy Vương lại gọi một thanh niên đứng cạnh MC bước lên phía trước, bảo đối phương phối hợp biểu diễn với cô bé đang chực khóc kia. Người nọ chính là Lý Hiên – MC vốn tiến hành phỏng vấn Lăng Khả nhưng lại bất chợt đòi đi toilet.
Lý Hiên lên sân khấu, nói với cô bé: “Đừng lo, chúng ta tùy tiện nói một đoạn.”
Cô bé vốn hơi mất tự nhiên, nhưng sau khi được Lý Hiên dẫn dắt thì đã dần bình tĩnh lại. Hai người một tung một hứng, thế mà lại rất cuốn hút người nghe. Đến khúc cuối, cô bé còn liên tục bắn ra những câu cực kỳ ấn tượng.
Trong khoảng thời gian chưa tới năm phút đồng hồ, Lý Hiên đã xuống sân khấu. Cậu bạn vừa rồi đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình với vẻ mặt vừa hâm mộ lại vừa xấu hổ, nhưng phán quyết dành cho nó còn chưa kết thúc.
Thầy Vương gõ gõ đầu bút xuống mặt bàn, cười mà như không cười, nói với cậu nhóc: “Thấy không? Dẫn chương trình không phải là một người biểu diễn ở trên sân khấu, mà phải chú ý phối hợp. Bạn dẫn của cháu mắc lỗi, cháu không có khả năng ứng cứu, lại còn mặc cho đối phương xấu hổ và lúng túng. Cháu cảm thấy bạn dẫn như thế sẽ làm nổi bật sự ưu tú của cháu sao? Không có đâu, nó chỉ làm lộ ra cái khuyết điểm coi mình là trung tâm của cháu. Đây chính là nguyên nhân chúng tôi loại cháu, còn có ý kiến gì không?”
Trong đám thí sinh dự thi, đứa lớn nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Nghe thầy Vương nghiêm khắc phê bình cậu bé kia thì đều giật nảy cả mình.
Bọn chúng tài hoa hơn người, chẳng những là kim cương trên tay cha mẹ, mà còn là cục cưng ở trường học của mình. Lại nói, có thể lọt vào vòng này, có ai không phải là rồng là phượng đâu. Vì thế cho nên, chúng chưa từng bị phê bình chẳng chút lựa lời như vậy cũng là chuyện thường tình.
Sắc mặt cậu bé bị phê bình lúc đỏ lúc trắng. Trong cơn tức giận, nó chạy bình bịch xuống khỏi sân khấu, đầu cũng không quay lại mà xô cửa rời đi.
Thầy Vương lắc đầu, thở dài: “Không lễ phép gì cả, bị chiều quá hóa hư rồi.”
Đúng vào lúc ấy, Lăng Khả thấy có mấy cô bé trong tốp thí sinh phát tiếng ồ nho nhỏ.
Cậu nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy sau khi nam sinh ban nãy chạy đi, lại có một nam sinh khác đi vào từ phía bên ngoài.
Người nọ mặc một bộ quần áo dạo phố đơn giản, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm một chiếc đàn vi-ô-lông. Sau khi vào cửa, cậu ta liền lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Lăng Khả hơi sửng sốt. Đến khi nhìn rõ cả mặt đối phương, cậu lại ngây ngẩn cả người!
… Thích Phong?
Đám nữ sinh ồ lên là bởi vì bộ dạng cậu ta rất đẹp. Dù bên cạnh Lăng Khả là những thiếu niên thiếu nữ ưu tú ngàn tuyển vạn chọn, thế nhưng nếu đem họ ra so sánh với Thích Phong – chẳng những bên ngoài, mà cả khí chất cũng kém xa.
— Tôi cũng sẽ vờ như không biết cậu! Như chưa từng gặp cậu!
Thích Phong nhíu mày, lại đặt đàn lên vai, bắt đầu đuổi theo tiếng đàn của Lăng Khả.
Lăng Khả cảm thấy hơi hoảng hốt, dường như muốn sớm thoát khỏi đối phương mà càng đánh lại càng nhanh.
Thích Phong từ bỏ việc bắt từng nốt nhạc, chọn âm dài, như kéo ra một tấm lụa để bao lấy tất cả những hợp âm trôi nổi của dương cầm. Không bao lâu sau, tiếng đàn của hai người đã thành công hòa quyện lại.
Tim Lăng Khả đập kinh hoàng. Cậu vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, ngoài ra còn có cảm giác thất bại khó lòng rũ bỏ được.
Vì sao cái gì Thích Phong cũng biết. Vì sao trên thế giới này lại có một người hoàn mỹ như vậy…
Đến nước này, Lăng Khả không thể tiếp tục tùy hứng nữa. Bởi vì cậu không thoát được, cả người coi như đã bị Thích Phong bao lấy, chỉ có thể theo đối phương tiến về phía trước mà thôi. Quên mình từ đâu tới, quên đi mình đang đánh khúc nhạc nào, Lăng Khả đã hoàn toàn chìm trong giây phút hợp tấu hoàn hảo không gì sánh được.
Dần dần, Lăng Khả cũng bình tĩnh lại.
Chẳng biết tiếng đàn hay là sự phối hợp nhịp nhàng của Thích Phong đã chữa lành vết thương trong lòng cậu. Chỉ biết, cậu thậm chí còn muốn rớt nước mắt vì sự ăn ý mà không cần một chút thương lượng nào này.
Tựa như cánh chim chao liệng sau khi mưa rền gió dữ tan đi…
Chậm rãi, vững vàng đáp xuống.
Lăng Khả toát đầy mồ hôi, đầu óc ong ong từng trận, ngón tay còn vì chơi đàn quá mức nhập tâm mà bất giác run lên.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, Thích Phong hạ đàn xuống, giơ tay chào sân khấu. Phối hợp với động tác này, thân thể cậu ta ngửa tới ngửa lui, bộ dáng đẹp trai kinh khủng.
Buông thanh kéo đàn vi-ô-lông, Thích Phong thở hơi dồn dập. Nhìn sang bạn diễn Lăng Khả cũng đang thở gấp như mình, cậu ta cong khóe miệng lên, cười nói: “Cậu chơi rất khá.”
Lăng Khả: “…”
Sau một lúc yên tĩnh, dưới sân khấu vang lên một trận tiếng vỗ tay. Bất kể có “ô dù” hay không, hai người này cũng đã dùng thực lực và sự phối hợp hoàn mỹ để chinh phục mọi người.
Khương Oánh liếc nhìn vài giám khảo đang ngồi bên cạnh mình. Cảm thấy mọi người dường như có cùng một ý kiến, cô mới mỉm cười, đứng dậy nhìn về phía Thích Phong và Lăng Khả, vỗ tay nói: “Được rồi, làm tốt lắm.”
Nhưng không ngờ, ngay sau khi Khương Oánh nói câu này, Lăng Khả lại đột nhiên đứng dậy, thấp giọng nói với cô: “Thực xin lỗi, cô Khương, vòng thi này, con chọn… rút lui.”
—
Nhạc dạo:
Lăng Khả: “Tôi cũng muốn làm bộ không biết cậu!”
Thích Dự (*): “???”
(*) Bạn Thích Dự này là ai thì về sau sẽ rõ.