Niếp Môn

Chương 110 : Kích đấu

Ngày đăng: 21:51 21/04/20


Rawson uống xong bình thuốc, màu da đều biến thành phấn hồng sắc, trong



tròng trắng mắt xuất hiện tơ máu hồng vụn vặt kéo dài đến đồng tử, cảm giác



như sắp muốn nứt ra, trong lỗ mũi chảy ra huyết róc rách, bao trùm cả chòm râu



hắn, nhìn qua có chút ghê tởm, nhưng lúc này hắn lại giống như trọng



sinh.Trong hoảng hốt tựa như có cảm giác thân thể hắn bay lên giống hơiXem Phim hoat hinh anime online



nước, động tác hắn có biên độ khoa trương, biểu tình dữ tợn cực độ, căn bản



đã trở thành một con quái vật, nhìn không ra đâu là dấu hiệu của con người.



Nhìn thấy ba người Niếp Ngân vội vàng chạy tới phía hắn, hắn cười, không chút



hoang mang nhưng động tác lại sạch sẽ lưu loát, một quyền đánh nát thủy tinh



bên cạnh, từ lầu 4 phi thân nhảy xuống.



Chuyện này ba người thật không ngờ, bất luận ra sao, độ cao của lầu 4 đối với



một người bình thường mà nói khi nhảy xuống khẳng định ko thể sống, bộ phát



của Niếp Ngân nhanh hơn, nhảy về phía trước, lại bắt không được đành nhanh



chóng đứng dậy, một tay chống ban công, thả người nhảy xuống.Theo từ cửa



sát sau nhảy xuống, tuy hắn được huấn luyện đặc biệt, nhưng loại động tác cực



hạn này, nếu rơi xuống đất không có tốt lắm, vẫn rất nguy hiểm.



"Đại ca!" Niếp Tích hô to một tiếng, khuôn mặt vạn phần lo lắng.



Còn Cung Quý Dương trợn tròn mắt ra xem, cả người có chút cứng đờ đứng



đó, tận mắt nhìn thấy hai người liền như vậy "Vèo" một chút bay ra ngoài, trong



lúc nhất thời hắn không biết nên biểu đạt như thế nào tâm tình hắn thật phức



tạp.



Mà bên này, Niếp Tích cũng lập tức nhảy tới trước ban công, vạn phần cấp



bách nhìn phía dưới, tựa hồ cũng có chút nóng lòng muốn thử.



"Không thể nào! Anh cũng có thể?" Cung Quý Dương đứng trước bàn công



nhìn Niếp Tích, nghĩ đến hắn cũng muốn nhảy xuống, trong lòng tràn ngập vô số



cảm khái, nhất định hắn bắt đầu có cảm giác khâm phục với nhà họ Niếp.



Niếp Tích thật sự có một khắc xúc động muốn nhảy xuống như vậy, nhưng hắn




Hắn túm lấy tóc Rawson, lấy tay cánh tay kia, lớn tiếng quát: "Kêu người của



ông dừng tay!"



Rawson kêu thủ hạ của hắn, người khác có thể đi từ phòng y tế ra, đều đi tới



bên này.



"Nghe nói thân thể của ông chăn đạn đả thương cũng còn có thể giống chó



điên chạy loạn, không biết đầu nở hoa rồi xem ông còn có thể tiếp tục cắn



người hay không!" Khẩu súng của Niếp Nhân Quân gắt gao để ở trên gáy hắn,



tràn ngập uy hiếp nói.



Rawson thở hổn hển, thử nha, hung tợn mắt lé phía sau: "Các ngươi không



dám giết ta, muốn giết sớm đã giết."



Niếp Nhân Quân cười lạnh một tiếng, hoàn toàn bày bộ mặt khinh thường ra:



"Ông có thể thử một chút! Tuy ông còn có ở đây, nhưng giờ phút này tâm tình



của ta thật không tốt, rất thích bất chấp nhiều như vậy!"



Lúc này, Isabella lấy một khẩu súng trong tay lính đánh thuê, chạy tới đối diện



Rawson, chỉ vào Rawson: " Tên hỗn đản này! Con gái của ta ở chỗ nào? Nói



mau!"



Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ nhìn Isabella cự kì bi thương, tuy rằng bọn họ



cũng hy vọng Rawson đem trả lại con gái cho bà, nhưng nếu không như vậy,



bọn họ cũng kiên quyết sẽ không lại vì điều kiện này mà để cho Rawson chạy



mất.



Nhưng bọn họ không có chú ý tới, bà nhìn ánh mắt Rawson có một loại thần



sắc khác thường, mà tia khác thường này cũng bị Niếp Nhân Quân nhận ra,



vừa muốn phản ứng, xa xa có tiếng la làm hấp dẫn lực chú ý của mọi người.



Từ hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Tu Nguyệt liều mạng nhảy ra đây, một đầu



mái tóc hỗn độn rối tung, hô to cái gì nghe không rõ ràng lắm, nhưng trên mặt



bày ra mười hai vạn phần lo lắng.