Niếp Môn

Chương 111 : Dấu vết bi thương

Ngày đăng: 21:51 21/04/20


"Tu Nguyệt!"



Niếp Ngân và Niếp Tích đều nghĩ đến Rawson bị thương sẽ đến phòng y tế lấy



thuốc nhưng nhìn phía sau hóa ra là cô, cuối cùng đáy lòng có cảm giác kiên



định.



Chỉ thấy cô từng bước một liều mạng nhảy tới đây,cô hô to cái gì đó nhưng căn



bản nghe không rõ ràng lắm, xuyên thấu qua mái tóc dài tán loạn, có thể nhìn



thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, trên khuôn mặt vạn phần lo lắng.



Niếp Tích ôm cánh tay, chạy nhanh tới chỗ nàng.



Mà Tu Nguyệt cũng bởi vì chạy quá nhanh, cả người lập tức bổ nhào vào trên



mặt đất, nàng không cố kị đau đớn trên người,hít một hơi, cố hết sức bước



tiếp.



Isabella nhìn thấy Tu Nguyệt nhảy tới đây, đồng tử mở rộng, bi thống lúc trước



chợt biến mất thay vào đó là khuôn mặt hung hăng, bà ta quay đầu, hung tợn



nhìn Niếp Nhân Quân, khẩu súng chỉ vào Rawson hơi hơi lệch đi.



Niếp Nhân Quân đã nhận ra động tác này của bà ta, trong lúc nhất thời không



kịp phản ứng, vứt qua thân thể Rawson, vừa muốn lắc mình trốn sau lưng



Rawson.



"Không được tin tưởng bà ta!!!" Thanh âm phá rống lên, xé rách thần kinh mỗi



người, lúc mọi người nghe rõ tiếng là của Tu Nguyệt thì…



"Phanh!"



Trong lúc nhất thời, tiếng súng vang lên...



Hồi âm, tựa hồ vang lên ở toàn bộ thế giới...



Thật lâu không tiêu tan...



Trời,



Vẫn tối sao?



Vì sao ngay cả sao cũng nhìn không thấy.



Trời đầy mây như vậy, vừa rồi mới bay qua, không phải sao?



Cái lúc kia, cha sẽ không để ý mẹ quấy nhiễu, cha mang cho mình và Niếp Tích



hạnh phúc, ba người cùng nhau ngắm nhìn xa xa phía chân trời, khi đó trong




đầu, trong mắt hoảng sợ hơn nữa còn có cả nước mắt, có làm cho người ta



cảm giác tan nát cõi lòng.



“Cha...... Cha không thể cứ như vậy mà đi, cha muốn nhìn còn chưa nhìn thấy



đâu, cha không thể như vậy, mau tỉnh lại, cha, mau tỉnh lại......” Hắn đã chỉ còn



tiếng khóc, thật cẩn thận loạng choạng ôm thân thể cha, sao đó tưởng như nổi



điên, dùng lấy cánh tay của mình đấm lên mặt, trên nắm tay, 4 mặt đều mơ hồ



nhuốn máu.



Tu Nguyệt nhìn hành động của Niếp Tích, đau lòng đến cực điểm, ra sức đi tới



hướng hắn, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt cô, khuôn mặt Cung Quý Dương



trầm trọng, thật dài thở dài, không chút hoang mang đi đến bên người Tu



Nguyệt, thay cô tháo dây thừng, dìu cô đứng lên, Tu Nguyệt nhanh chóng chạy



tới bên Niếp Tích, cầm lấy cánh tay hắn, ngăn cản động tác của hắn lại, hai



người khóc rống lên ôm nhau cùng một chỗ.



Lãnh Tang Thanh cũng đã bật khóc, nhìn bên người còn sửng sờ ở tại chỗ,



Niếp Ngân lạnh run, làm sao lại không đau lòng đến cực điểm, cô ôm lấy Niếp



Ngân vào trong lòng mình, muốn nói cái gì đó lại không thể mở miệng, cô đang



khóc không thành tiếng, chỉ lấy tay vỗ vỗ lưng Niếp Ngân, đến hỗ trợ hô hấp



của hắn, gắt gao ôm lấy hắn, dùng nhiệt độ cơ thể mình đều làm cho hắn cảm



thấy được lòng mình ấm áp



Niếp Ngân không có cự tuyệt an ủi của Lãnh Tang Thanh, bả đầu cứ như vậy



mà dựa mà ngực nàng.



“A!!!” Niếp Ngân phát ra tiếng kêu bất lực đầu tiên trong cuộc đời, tiếng kêu thê



lương.



Hắn cảm thấy mình đau quá, chưa từng có đau như vậy, tuy rằng chính mình



giết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mất đi người thân lại sẽ đau



như vậy, đau đến mức hắn sắp suy yếu đến không chịu nổi.



Cùng với thanh ai của hắn, một trận sấm rền “Ù ù” Rung động.



Mưa to, hạ xuống