Niếp Môn

Chương 113 : Vật lộn

Ngày đăng: 21:51 21/04/20


*quên không nói cho mọi người “đánh quyền” có nghĩa là đấm bằng tay. “Đá



cước” là đá bằng chân.



Hỏa diệm hừng hực ở tại cửa tùy ý mà thiêu đốt, ngọn lửa nhảy lên lan ra mấy



Michael, làm cửa gắt gao đổ, người bên ngoài rất khó đi vào.



Bất quá hỏa diễm ở đây so với ở đó càng dữ dội hơn, ở trong đại sảnh biệt



thự trên người Niếp Ngân như thiêu đốt, tất nhiên nhìn không thấy ngọn lửa



nào, nhưng loại lửa này tựa hồ có thể đốt hết cái đất nước này.



"Ha ha ha! Chỉ có các người sao? Muốn khẩn cấp cùng cha gặp lại sao?"



Rawson cuồng vọng hô quát.



"Hôm nay hoặc là ông chết, hoặc là tôi và ông cùng chết, ông sẽ không có lựa



chọn khác!"Đối mặt với Rawson kia khó làm người ta không giận sôi máu,



răng nanh Niếp Ngân cắn kêu"Ken két", phẫn hận như muốn phá tan đầu hắn,



hắn cố nén cho mình tỉnh táo lại, nhưng phát hiện căn bản làm không được, tất



cả với hắn mà nói đều không còn quan trọng.



"Thử! Xem ra ngươi tính không tiếc hy sinh chính mình mà muốn giết chết ta,



hừ hừ, có thể giết một sát thủ giỏi nhất như ngươi không biết sẽ thế nào, cũng



thật vinh hạnh cho ta. Vừa vặn ta cũng tính tìm ngươi về để cùng ta giao đấu."



Rawson nhìn nhìn các đốt ngón tay của chính mình bị Niếp Ngân đánh nát, gân



xanh trên đầu đều hiện lên.



Niếp Ngân không muốn cùng hắn nói nhảm nhiều, một bước vọt tới chỗ hắn.



"Ngân, cẩn thận!" Lãnh Tang Thanh lo lắng hô to một tiếng.



"Cậu ấy sao không đi bằng cầu thang?" Cung Quý Dương nhìn Niếp Ngân



chạy tới phương hướng đó cảm thấy không hiểu nổi, sau đó mở băng đạn ra,



phát hiện bên trong súng còn sót lại một viên.



Rawson ở lầu hai, nhưng Niếp Ngân cũng không có ý muốn đi bằng cầu thang,



chỉ thấy hắn nhảy lên, một chân đạp vào trên cái chậu hoa lớn lấy lực, một chân



khác mượn lực đạp một cái đại sảnh lấy làm trụ lại hướng về phía trước nhảy



lên, thân thể linh hoạt không thua chút gì một con báo, công phu nhanh nhẹ hai




Thu hồi súng lại, hắn đi về phía trước từng bước: "Tôi đi lên trước, cậu hãy tìm



đúng thời cơ."



Niếp Ngân như dã thú thở hào hển: "Anh đánh không lại ông ta, chỉ vướng



thêm thôi."



Cung Quý Dương quay đầu, khinh thường cười cười: "Tôi sẽ không giống



người đàn bà chanh chua, cùng người khác đánh ở một chỗ, hai người có bộ



dạng thật buồn cười, tôi nói giúp cậu, mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm này, nói



chuyện với tôi, giọng điệu của cậu tốt nhất nên chú ý cho tôi một chút, bằng không



tôi dùng cây súng có một viên cuối cùng này dành cho cậu đó."



Nói xong, hắn đi nhanh một bước, vọt tới chỗ Rawson, Rawson tất nhiên không



có đem hắn để vào mắt, giơ lên quyền phải, dùng hết toàn lực, lại đánh một



cái.



Cung Quý Dương cũng không có tính trực tiếp cùng hắn giao đấu, thân thể



nhan nhẹn, né sang bên trái, giơ khuỷu tay lên, dùng lực mạnh đánh vỡ vụn các



đốt ngón tay của Rawson.



Nhưng độ công kích của hắn so với Niếp Ngân yếu cũng không ít, Rawson cảm



giác được rất đau, cái khác cũng không lo ngại, nhưng tay trái cử động không



được, Cung Quý Dương lại ở bên trái hắn, còn hắn chỉ có dùng tay phải đánh



được Cung Quý Dương, dùng tay phải đánh sang bên trái, vô luận là sức mạnh



ra sao nhưng tốc độ đều đã kém rất nhiều, Cung Quý Dương cũng đang bắt lấy



nhược điểm này của hắn, vô luận Rawson đánh quyền ra sao, hắn đều nhanh



nhẹn vọt đến bên trái Rawson, làm lại làm lại động tác này đánh gãy các đốt



ngón tay hắn.



Mà Niếp Ngân ở bên này cũng không có ý từ bỏ, hắn xem chuẩn thời cơ, phi



thân một cái về phía trước, một cước đá vào ngực Rawson, Rawson bay lên,



lướt qua vòng bảo hộ lầu hai, trực tiếp hung hăng vang ra mặt đất.



"Ti bỉ! Tên ti bỉ!"