Niếp Môn

Chương 73 : Ôn Nhu Khó Thấy

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Lãnh Tang Thanh bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh, lập tức ngồi mạnh dậy.



Ánh nắng chót trang hắt vòa trong phòng qua khe hở của bức màn, thực chói mắt, nhưng thực ấm.



Niếp Ngân ngồi ngủ ngay bên cạnh cô, trên chiếc nghế không có tay vin, hắn dựa lưng vào ghế hai tay khoanh ở trước ngực, cúi đầu, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện là hắn đang ngủ.



Nhìn thấy màn này, trong lòng Lãnh Tang Thanh nảy lên một cỗ dòng nước ấm.



“Người kia......”



Cô cười nụ cười này là phát ra nội tâm cười cực kỳ ngọt, vị ngọt này có thể so sánh với mật ong.



Mà lúc này cô lại phát hiện quần áo Niếp Ngân không có thay đổi giống hệt đem qua, ngay lập tức kí ức đêm qua trong đầu lại ùa về.



Nước mắt Lãnh Tang Thanh lại một lần nữa chảy ra, trong lòng có chút đau xót, nhưng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.



“Đứa ngốc này.”



Cô ôn nhu thở dài một tiếng sau đó vươn tay, muốn vuốt ve khuôn mặt Niếp Ngân một chút.



“Là ai cho phép cô tùy tiện sờ vào tôi.”



Ngay lức đầu ngón tay Lãnh Tang Thanh vừa chạm vào Niếp Ngân, một âm thanh trầm thấp truyền đến.



Câu nói đột ngột trách tới rất đột ngột của Niếp Ngân, làm Lãnh Tang Thanh nhảy dựng, cả người run lên, thân thể giống như mất đi trọng tâm, không thể khống chế đổ về phía dưới giường.



Quá trình đổ rất chậm, cô cũng biết mình đang nguy hiểm, nhưng mà thân thể không nghe sai lời, chỉ có ánh mắt cùng miệng có thể nói thật to.



“Ai nha! Ngã! Ngã......”



Niếp Ngân không chút hoang mang, ngẩng đầu, khẽ cười một chút nhìn toàn bộ quá trình.



“A!!!”
Nhìn thấy động tác của Niếp Ngân, Lãnh Tang Thanh kêu một tiếng, rất thuận theo đem cái trán tới gần Niếp Ngân thật giống như con nai con, hô hấp cũng trở nên dồn dập, theo bản năng đem mặt dịch một bên.



Niếp Ngân hơi tạm dừng không nói gì, bàn tay to nhẹ nhàng dùng một chút lực, đem khuôn mặt Lãnh Tang Thanh tới gần trán của hắn lúc này cũng đi tới.



Lại đây! Lại đây! Trái tim a, ngươi đập chậm một chút, đừng như vậy không được chịu thua kém......



Lãnh Tang Thanh gắt gao nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau......



Nguy rồi! Không được thua kém! Cảm giác như thế này giống như sung huyết não......



Rất gần! Lập tức sẽ ngất đi mất......



“Cạch ”



Âm thanh vang lên.



Giống như một trận kinh thiên lôi, xuyên qua màng nhĩ cảu Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh, còn có cả trái tim.



Niếp Ngân quay đầu nhìn cửa, tuy rằng không có lập tức lui về, nhưng dừng động tác trước mặt lại, khuôn mặt hiện lên một tia oán hận.



Lãnh Tang thanh bị hoảng sợ có chút ngơ ngác, máy móc quay đầu nhìn về phía cửa, tâm tình té xuống đáy cốc.



“A! Ngân thiếu gia, cậu ở trong này! Tôi vừa mới nghe được tiếng kêu của tiểu thư, liền vội vàng chạy tới! Nay......”



Hình này quen thuộc cỡ nào a!



Tần quản gia vừa chuẩn khi xuất hiện ở trong này!



Tần đại thúc...... Ông là cố ý mà......



Lãnh Tang Thanh khóc không ra nước mắt.