Niếp Môn
Chương 74 : Bùa hộ mệnh
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
Nghe được tiếng kêu của Lãnh Tang Thanh, Tần quản gia nghĩ là có chuyện gì, vội vàng từ lầu hai chạy lên, đẩy cửa phòng y tế ra, lại thấy Lãnh tiểu thư cùng Niếp thiếu gia đang ở trên giường.
Hình như là đang làm chút gì đó......
Lại hình như là cũng không làm gì......
Cũng tốt như vậy là chuẩn bị làm gì đó......
Mặc kệ thế nào, Tần quản gia biết mình lại quấy rầy đến hai người bọn họ, trong lòng vô cùng xấu hổ và áy náy.
“Ngân thiếu gia, tôi thực không có tâm.”
Niếp Ngân không nói gì, mắt lé nhìn một chút Tần quản gia có chút kích động, lại quay đầu nhìn nhìn biểu tình uể oải lại mang theo hận ý của Lãnh Tang Thanh, nhưng trong lòng lại dâng lên mỉm cười.
Khóe môi hắn hơi hơi giơ lên, vuốt ve mái tóc của Lãnh Tang Thanh một chút, lui trở lại dưới giường.
“Lãnh tiểu thư, thân thể cô thế nào rồi? Còn mệt không?”
Tần quản gia đi lên phía trước vài bước, tha thiết hỏi, là thật tâm từ tận đáy lòng.
Lãnh Tang Thanh cắn môi, đôi mắt khẽ chuyển động.
“Cháu thấy tốt rồi, nhưng vốn có thể khỏe hơn chút nữa.”
Trong giọng nói có chút trách cứ, nhưng cô biết Tần quản gia là không có cố ý, cho nên vẫn có lễ phép.
Tần quản gia nghe lời nói này, tất nhiên là hiểu hắn càng thêm xấu hổ, đứng ở tại chỗ này thật không tự nhiên.
“Tần quản gia, ông chuẩn bị cho cô ấy chút đồ ăn nhẹ đi.”
Niếp Ngân bình thản nói một tiếng, nhưng loại bình thản này làn cho Tần quản gia ngạc nhiên.
“Đã chuẩn bị tốt. Lập tức mang điểm tâm cho Lãnh tiểu thư lên đây.” Sau đó, Tần quản gia lập tức dùng bộ đàm bảo người hầu đem thức ăn lên.
Nói xong hắn hiểu ý cười, làm tiết lễ với Niếp Ngân:“Không biết có phải do thời tiết hôm nay đẹp không mà mỗi người nhìn qua đều ấm áp rào rạt, ngay cả Ngân thiếu gia của bây giờ so với ngày trước thoải mái hơn rất nhiều.”
“Thanh Nhi, cháu đủ sức ăn cơm sao?” Niếp Nhân Quân hỏi Lãnh Tang Thanh, sự nghiêm khắc vẫn như cũ không giảm đi.
Lãnh Tang Thanh nhìn nhìn Niếp Nhân Quân, lại nhìn nhìn Niếp Ngân, lại nhìn nhìn Niếp Nhân Quân, cái đầu nhỏ như không biết mỏi nhìn đi nhìn lại.
Niếp Ngân biết Lãnh Tang Thanh căn bản là cố ý, hắn thở dài một hơi, không nói gì, xoay người mặt hướng ra ngoài cửa sổ, vẫn như cũ không có động tĩnh.
Đương nhiên, Niếp Nhân Quân rất hiểu con mình, dù sao còn có hai người nữa ở trong phòng.
Hắn đắc ý cười cười, cố ý lẩm bẩm:“Thanh Nhi thật rất đói bụng, chỉ sợ có người so với ta còn thương tâm hơn.”
Tự than thở xong, hắn lại sờ sờ cái đầu của Lãnh Tang Thanh, đối xử như cha ruột:“Thanh Nhi, ăn nhiều một chút rồi Niếp bá bá lại đến thăm.”
Sau đó, hắn và Tần quản gia đi ra khỏi cửa, cũng tùy tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng lại im lặng, hai người cũng không có nói chuyện.
Ước chừng nửa phút.
Niếp Ngân xoay người, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, cầm lấy cái khăn trên toa ăn, vây quanh trước ngực Lãnh Tang Thanh.
Tiếp đó bưng một chén cháo hoa, dùng thìa múc cháo lên, đưa tới bên miệng thổi thổi, cuối cùng đưa đến tới miệng Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh hoàn toàn không ngờ tới, người con trai trước mắt cũng có mặt ôn nhu này sao.
Cô nghe lời hé miệng, hưởng thụ sự thật như trong mộng này.
Niếp Ngân buông bát, sau đó lấy cái bùa hộ mệnh của Lãnh Tang Thanh ra, mặt trên rõ ràng viết ba chữ nhỏ “Niếp bá bá”.
Đem lá bùa mở ra......
Hắn thấy được......
Bên trong tràn ngập “Niếp ngân”......