Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 1 :

Ngày đăng: 03:53 19/04/20


Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Thiên



Đầu tháng chín ở Lăng thành, nhiệt độ hơn 30 độ, thời tiết hơi nóng  nhưng cũng không khiến người ta khó chịu.



Sáng sớm chủ nhật, Nguyễn Chanh sau khi rời giường liền xuống ngay phòng bếp,  bận rộn làm việc.  Cô vừa làm vừa ngâm nga bài hát, nhẹ nhàng đi qua đi lại.



Mẹ Nguyễn nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, bà vội vàng đi vào phòng bếp gọi con gái.



"Chanh Chanh, hôm nay không phải là con muốn cùng bạn học đi hoạt động ngoại khoá à?” 



Nguyễn Chanh không nhanh không chậm mở ra lò nướng, giọng điệu ôn nhu:  " Con biết rồi. Mẹ à, mẹ nếm thử chuối tiêu nướng con làm xem." Cô chỉ mặc váy ngủ màu lam nhạt, dáng người tinh tế, tóc dùng dây thun cột nhẹ thành một cái đuôi ngựa, vừa đáng yêu lại vừa lộ ra tinh thần phấn chấn.



Mẹ Nguyễn nếm thử một miếng, hương vị không tồi, không ngọt cũng không ngán.



"Chanh Chanh, con bây giờ lên trung học rồi, học tập phải để lên hàng đầu đó."



Nguyễn Chanh dạ một tiếng.



Trường trung học trực thuộc đại học D đã khai giảng một tuần, Nguyễn Chanh ngay cả một điểm giống học sinh cấp ba cũng không có. 



"Hay qua lại với bạn bè là rất tốt. Lần sau, lớp các con có hoạt động ngoại khoá gì, con có thể mời bạn đến nhà chúng ta." 



Nhà họ Nguyễn làm trong ngành thực phẩm, bánh mì  "Chanh Tâm" đều có các đại lí trên cả nước.   Trong tỉnh C, có một hai cửa hàng, còn ở thành phố D có mười sáu chi nhánh.



Nguyễn Chanh rửa tay: "Lớp chúng con bạn học đều rất tốt."



Mẹ Nguyễn sờ sờ mái tóc cô: " Con đã quen hết với bạn cùng lớp chưa?"



Nguyễn Chanh chớp mắt mấy cái: "... Rồi ạ.” 



Mẹ Nguyễn hơi lo lắng, bạn cùng lớp của con gái hồi sơ trung không có ai đậu vào cao trung cùng với cô. Hoàn cảnh mới, gánh nặng học tập lại nặng, không biết Nguyễn Chanh có thể thích ứng được hay không.



 Kỳ thi Đại học cạnh tranh quá lớn, vốn nhà họ Nguyễn định cho cô học ở trường ngoại ngữ, kết quả là thành tích thi cao trung của Nguyễn Chanh lại đủ điểm đậu vào trường cao trung tốt nhất khu, mặc dù chỉ là điểm gần với điểm sàn lọc.



Nếu không phải là vào ngày diễn ra cuộc thi, Nguyễn Chanh đã ăn hết món bánh ngọt nhân kem của ba Nguyễn, thì có khi điểm thi sẽ rất cao. Cô có thể dựa vào thực lực của mình để thi đậu vào trường trung học thuộc đại học D, trong lòng ba Nguyễn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.



Ngày hôm sau, khi điểm thi cao trung được công bố, tiệm bánh Chanh Tâm giảm giá 15% toàn bộ số bánh ngày hôm đó. Chưa kể ba Nguyễn còn muốn dán băng rôn cực lớn để nhiệt liệt chúc mừng Nguyễn Chanh trúng tuyển trường cao trung trực thuộc đại học D.



Nguyễn Chanh thay xong đồng phục, nói: "Mẹ, con đi nha."



Mẹ Nguyễn: "Để mẹ lái xe đưa con đi."



"Đừng mà, con đã lớn ngần này rồi mà mẹ."



Lớn cái gì chứ! Bất quá con mới mười lăm tuổi thôi mà.



Nguyễn Chanh đi ra khỏi tiểu khu, cô đón xe đi đến công viên đã hẹn. Cuối tuần trên đường còn kẹt xe, cô cúi đầu nhìn xem thời gian trên đồng hồ. Bây giờ đã qua thời gian hẹn mười lăm phút rồi. 



Nguyễn Chanh dạo một vòng trước cổng công viên, không nhìn thấy bóng người quen thuộc nào cả.  Vì là cuối tuần nên người ở công viên đông hơn ngày thường một chút.



Nguyễn Chanh định đi thẳng đến chỗ hẹn hôm nay, chợt thấy một nam sinh dáng người cao ráo, cũng mặc đồng phục trường cao trung trực thuộc đại học D, áo sơ mi trắng, quần xanh đen.




Ninh Quân… Ninh Quân…



Cô chậm rãi nhớ lại: "Là ——" hạng nhất thi cấp ba toàn thành phố? Thủ khoa?



Thầy Lương cười: “Vậy được rồi! Các em về lớp trước đi. Tí nữa thầy sẽ đi tìm tụi em sau. “



Khoé miệng Ninh Quân khẽ động một chút, rồi đứng dậy đi ra ngoài.



Nguyễn Chanh cố gắng đứng thẳng lưng, đi theo anh ra khỏi văn phòng.



Nguyễn Chanh: "Này ——" cô nhỏ giọng gọi anh.



Ninh Quân không ngừng bước chân.



Nguyễn Chanh nhanh chân đi tới phía trước, đi song song với anh: "Bạn học —— "



Ninh Quân dừng bước, ánh mắt sáng rực mà nhìn cô: "Tớ tên Ninh Quân."



Nguyễn Chanh nhếch miệng: "Tớ biết." Mắt cô chuyển động, trong lòng có chút chột dạ nói: "Ninh Quân, sao cậu lại làm đúng hết bài thi của tớ vậy? Còn cậu thì sao?"



Ninh Quân nhìn cô:  “Tay mỏi, không muốn viết.”



Nguyễn Chanh: “…” Sao có người lại lười giống cô thế này.



Nhưng cô lại không muốn tham gia cái đội tuyển Olympic toán gì gì đó đâu



Đau đầu quá mà!



———————



Tác giả có lời muốn nói:



Đã lâu không gặp, rất nhớ mọi người. 



Truyện phong cách cũ,  nhưng cốt truyện mới nha. 



Là kiểu thiếu nữ ấm ấp đáng yêu với học bá nam thần a. 



Hi vọng mọi người sẽ thích.



——



Một vài năm sau, Ninh tiên sinh tiếp nhận phỏng vấn của một tạp chí nào đó. 



Phóng viên: Ninh tiên sinh, có thể nói một chút về điều vui vẻ nhất trong thời học sinh của anh được hay không?



Ninh Quân lặng im một lát, mỉm cười: Giúp bà xã tôi làm bài tập.



——



Hố mới, chờ mong mọi người bình luận nhận xét nha.