Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 2 :

Ngày đăng: 03:53 19/04/20


Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Thiên



Khi Nguyễn Chanh trở lại lớp, Tống Hề hỏi: "Thầy tìm cậu có chuyện gì à?"



Nguyễn Chanh thở dài nặng nề: "Thầy bảo tớ thi đi Olympic toán."



Tống Hề mở to hai mắt nhìn: "Olympic toán? Thật sao? Nguyễn Chanh cậu thật trâu bò."



Nguyễn Chanh bất đắc dĩ, úp mặt xuống bàn. Hồi tiểu học cô từng tham gia đội tuyển Olympic một thời gian ngắn, khi đó các bạn học xung quanh thuộc thành tích khá giỏi đều đã đi học rồi. Cô theo học một năm, cảm thấy không thú vị, kém xa cảm giác như lúc cô làm bánh ngọt nên về nói với ba mình.



Ba Nguyễn trầm tư một lát: "Không thích thì không học nữa, số học cũng không phải ai ai đều có thể học giỏi."



Lúc ấy cô ôm đùi ba nói: "Chanh Chanh muốn làm nhà ẩm thực hàng đầu cơ. "



"Tớ nghe nói tham gia thi mà đoạt giải thì có thể không cần tham gia kỳ thi Đại học mà được tuyển thẳng đó!" Tống Hề kích động nói: "Thành tích toán của Ninh Quân rất tốt, nhất định cũng được cử đi thi phải không? Nguyễn Chanh, cậu gặp vận may lớn rồi đó."



Nguyễn Chanh quét mắt qua, vừa đúng lúc Ninh Quân đi tới, ánh mắt cứ thế một mực đuổi theo anh.



Ninh Quân chân dài cao ráo, khi anh tiến vào phòng học, tất cả mọi người đều đang lặng lẽ mà nhìn anh.



Anh ngồi ở vị trí chính giữa hàng cuối, Nguyễn Chanh ngồi hàng ba, hai người vừa vặn nghiêng đầu một cái là có thể nhìn thấy nhau.



Hạng nhất đó.



"Năm nay trường học chia ban như thế nào nhỉ?" Hạng nhất lại học cùng một lớp với hạng nhất đếm ngược từ dưới lên, đây là ngẫu nhiên à?



Tống Hề: "Là do máy tính ngẫu nhiên sắp xếp đấy, có lẽ là muốn chiếu cố lớp chúng ta một chút để nâng cao trình độ học lực của lớp. "



Cho nên, cô được phân cùng lớp với Ninh Quân là để... cân bằng học lực trong lớp?



Nguyễn Chanh quay mặt lại: "Vận may của tớ thật tốt, có thể học chung lớp với hạng nhất."



Tống Hề âm thầm cười một tiếng: "Ninh Quân rất đẹp trai đúng không? Cậu ta lúc sơ trung đã có người thầm mến rồi đấy."



Nguyễn Chanh làm theo ý nghĩ trong tim mình, gật gật đầu.



Tống Hề: "Cậu ta từ nhỏ đã thông minh, mỗi năm đều đứng thứ nhất."



"Mỗi năm? Vậy chắc cảm giác bất ngờ cậu ta cũng chẳng có đâu nhỉ?"



Tống Hề trợn trừng mắt: "Cậu muốn thử cảm giác bất ngờ là gì à?"



Nguyễn Chanh suy tư một chút: "Từ điểm thấp nhất bỗng nhiên lọt vào top 10, chính là loại cảm giác này nè?"



Tống Hề không nhịn cười được: "Người ta IQ 180, đời này sao dễ gì là một tên đứng cuối."



Nguyễn Chanh: "Sao cậu lại hiểu rõ cậu ấy như vậy?" Khai giảng mới một tuần thôi mà, cậu ấy làm sao đều biết tường tận thế.



Tống Hề: "Xuỳ! Cậu mỗi ngày đều đọc manga, không chịu quan tâm bạn học mới, làm sao có thể hiểu rõ được?" Tống Hề thần thần bí bí đưa ra một bản ghi chú: "Xuỵt -- nhìn lén thôi đó."



Đầu hai người dựa sát vào nhau.



Nguyễn Chanh thấy rõ ràng, đây là tài liệu cá nhân của Ninh Quân.




Nguyễn Chanh không chớp mắt mà vẫn tiếp tục xem truyện tranh: "Tớ đọc một tí đã."



Tống Hề đeo cặp sách lên: "Tớ đi trước đây. Ngày mai gặp nhé."



Nguyễn Chanh đọc thêm tầm mười trang nữa rồi lưu luyến không muốn rời, khép sách lại.



Trong phòng học chỉ còn lại mấy người, đều đang làm bài tập. Nhìn chung chỉ có cô là ngoại lệ.



Nguyễn Chanh nhẹ nhàng xoay cổ, đột nhiên nhìn thấy Ninh Quân ngồi ở cuối lớp, anh vẫn chưa đi.



Học bá mang theo tai nghe.



Cô nghĩ học bá chắc là đang nghe Anh ngữ.



Nguyễn Chanh đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ của Ninh Quân, bước chân hơi ngừng lại. Học bá cũng chẳng dễ dàng gì, giành từng giây từng phút để học hành.



Cô nhìn thoáng qua, lập tức ngây ngẩn cả người!



Ninh Quân đeo tai nghe là do đang chơi game!



Nguyễn Chanh: "..."



Ninh Quân quay đầu, tháo tai nghe xuống: "Vết thương tay cậu đỡ chưa?"



Nguyễn Chanh vô thức nắm chặt tay, xấu hổ cười cười: "Đỡ nhiều rồi."



Ninh Quân lên tiếng, cầm balo lên: "Đi thôi."



Nguyễn Chanh đi theo anh, "Thì ra cậu đang chờ tớ nha." Giọng nói nhẹ nhàng động lòng người.



Ngày thường Ninh Quân luôn trầm ổn, chững chạc, đột nhiên chân nghiêng qua một bên, cũng may là phản ứng cực nhanh nên không té ngã.



"Tiện đường thôi." Anh vứt lại ba chữ, rồi bước đi thật nhanh.



--------



Tác giả có lời muốn nói:



Nhiều năm sau.



Nguyễn Chanh: Em cao 1m64.



Ninh Quân: Anh 1m83.



Nguyễn Chanh vẫn như cũ, luôn ngửa đầu nhìn anh.



Ninh Quân hạ thấp thân thể, hôn khóe miệng của cô: Anh không chê em thấp mà.



Nguyễn Chanh hừ hừ: Em sợ ảnh hưởng tới đời sau...



---



Nữ chính thông minh, không quá cố gắng, nhưng cái gì cũng tốt. Các bạn có quen ai giống như vậy không? Hâm mộ_ing