Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 14 :
Ngày đăng: 03:53 19/04/20
Edit: Doãn Uyển Du
Beta: Doãn Thiên
Tống chủ nhiệm mượn việc "làm hộ bài tập" mà mở một cuộc họp nhỏ với các thầy cô giáo dạy năm nhất.
"Mấy năm nay, trường chúng ta đã quá dễ dãi đối với học sinh, dẫn đến việc các em vô cùng tự do, không có quy củ, kỷ luật. Hiện tượng "làm hộ bài tập" này nhất định phải được ngăn chặn. Cô giáo Cao, Ninh Quân lớp cô là đối tượng quan trọng, cô cũng nên chú ý."
Cao Nhã: "Chủ nhiệm, tôi cảm thấy mỗi học sinh ai cũng đều quan trọng như nhau cả. Bọn chúng còn nhỏ, nhất thời đã làm sai, uốn nắn sẽ tốt thôi."
Tống chủ nhiệm gật đầu: "Tôi biết mọi người cảm thấy tôi là đang chuyện bé xé ra to. Mười lăm, mười sáu tuổi, ở cái tuổi này, bọn chúng vô cùng đơn thuần, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, chúng ta làm thầy cô giáo, vẫn nên phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện về sau."
Các thầy cô giáo đều tỏ ra là đã hiểu.
"Bất quá, hiện tại tâm lý của học sinh trưởng thành quá nhanh, việc yêu sớm, chúng ta cũng không khống chế nổi."
Đây là vấn đề mà các thầy cô ai ai cũng lo lắng.
Tống chủ nhiệm lắc đầu: "Được rồi, mọi người tan họp đi. "
Về sau, Nguyễn Chanh chủ động tìm thầy Lương nói chuyện, cô thẳng thắn nói bài thi kia không phải tự cô làm.
Thầy Lương suy ngẫm một lát: "Thầy biết. Em đã tìm được một người vô cùng lợi hại giúp em làm."
Nguyễn Chanh ngại ngùng, cô cúi đầu: "Thầy, em sai rồi."
Thầy Lương lên tiếng: "Vậy em có đi thi Olympic Toán học nữa không?"
Nguyễn Chanh lắc đầu: "Năng lực của em không đủ ạ. "
Thầy Lương cười khẽ: "Không phải năng lực không đủ, mà là không đủ tâm sức. Thâu ra thầy đã sớm nhìn ra, nếu em cố gắng đặt việc học lên hàng đầu, sẽ không thua kém gì so với Đường Nhụy đâu. "
Nguyễn Chanh cười: "Thầy thấy em thông minh đến thế cơ ạ?"
Ông đã dạy học 20 năm rồi, kiểu học sinh nào cũng đã thấy qua. Tình cảnh nhà Nguyễn Chanh, hiện tại các thầy cô toàn trường đều biết, cô bé cả đời căn bản không cần vất vả, điển hình cho kiểu người sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Tháng mười, thời gian luôn trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến cuối tháng.
Ba Nguyễn từ nước X trở về: "Hai mẹ con yên tâm đi, ba cùng lão Trần đã khảo sát kĩ càng cả rồi. Hợp đồng cũng đã ký, không có vấn đề gì đâu."
Mẹ Nguyễn nhẹ giọng thì thầm: "Nhà chúng ta hiện tại đã rất tốt, cũng không cần anh cực khổ quá."
Ba Nguyễn: "Anh phải chắc chắn rằng anh sẽ không để cho em và Chanh Chanh phải chịu khổ."
Họ hàng nhà Nguyễn cũng đã biết tin ba Nguyễn trở về, bọn họ đều lần lượt tới nhà cô. Một mặt mang danh là đến hỏi thăm, nhưng thực chất lại là đến để vụ lợi.
Cho tới bây giờ, mẹ Nguyễn cũng chưa từng nói gì cả.
Da của ba Nguyễn vốn đã đen, sau khi đi về lại càng đen hơn, mẹ Nguyễn có chút ghét bỏ.
"Anh có đem về cho em và Chanh Chanh một chút đồ." Ông từ vali lấy ra mấy hộp trang sức.
Nguyễn Chanh hỏi: "Ba, ba mua kim cương sao?"
Ba Nguyễn: "... Sao con không tỏ ra thần bí tí đi. "
Orange đang đẩy trái banh tới bên chân Ninh Quân, ý là muốn Ninh Quân chơi với nó. Ninh Quân đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của nó, thuận tay cầm miếng sô cô la cho nó ăn.
Orange đã ăn được một miếng, Ninh Quân thấy nó thích lại đút thêm một miếng nữa.
Nguyễn Chanh cúp điện thoại, khi đi tới, Orange đã ăn xong hai miếng: "Ninh Quân, cậu đang cho Orange ăn cái gì vậy?"
"Sô cô la, nó giống như rất thích."
Nguyễn Chanh cảm giác mình bị sét đánh.
"Chó ăn sô cô la sẽ chết."
Ninh Quân ngây ngẩn cả người.
Nguyễn Chanh gấp không được, chậm cũng không xong: "Phải đưa nó đi bệnh viện."
Khuôn mặt Ninh Quân tràn đầy áy náy.
Nguyễn Chanh biết rõ, sô cô la ba mang từ nước ngoài về có nồng độ rất cao. Orange mới hơn hai tháng tuổi, cô nghe Trình Phỉ nói qua chó ăn sô cô la sẽ chết. Cô mặt mày đen sì ôm Orange, vành mắt đầy nước, giống như chỉ cần chớp mắt một sẽ liền rơi xuống.
May mắn, trong tiểu khu có một bệnh viện thú y.
Nguyễn Chanh đi ở phía trước, Ninh Quân ôm Orange chạy theo. Đến bệnh viện, Orange đã xuất hiện triệu chứng co giật.
"Bác sĩ, cứu mạng! Chó của cháu trúng độc!"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chó ăn sô cô la ạ."
Bác sĩ thú y nghe xong, tranh thủ thời gian gọi trợ lý: "Lập tức chuẩn bị."
Nguyễn Chanh và Ninh Quân ở ngoài cửa chờ, trong lòng day dứt không thôi.
Ninh Quân nhìn khuôn mặt Nguyễn Chanh nhíu lại giống như cái bánh bao.
"Xin lỗi cậu, tớ không biết. Cậu đừng khó chịu."
Nguyễn Chanh: "Có khi nào Orange sẽ chết không?"
"Sẽ không đâu."
"Cậu gạt người!"
"Nếu như nó chết rồi, tớ đền cho cậu."
"Cậu đền như thế nào?" Giọng Nguyễn Chanh đã mang theo tiếng khóc.
Ninh Quân nhìn đôi mắt đã hồng hồng của cô, "Đem tớ bồi thường cho cậu." để về sau tớ chăm sóc cho cậu.
Nguyễn Chanh sụt sịt mũi, "Tớ muốn cậu làm cái gì? Tớ muốn chó của tớ cơ. "
Ninh Quân bị bỏ qua một bên mắt, thanh âm buồn buồn: "Vậy tớ lại mua con chó khác tặng cho cậu