Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 15 :

Ngày đăng: 03:53 19/04/20


Edit: Doãn Uyển Du 



Beta: Doãn Thiên



Một tiếng sau, bác sĩ ra: "Đã đưa tới kịp thời nên chó không sao cả."



Nguyễn Chanh nặng nề nói: "Cảm ơn ạ. "



"Về sau phải chú ý, không thể cho chó ăn socola nữa."



"Cháu biết ạ, cháu biết ạ." Nguyễn Chanh thở phào nhẹ nhõm.



Bác sĩ nhìn hai người: "Để chó lại đây theo dõi 2 ngày. Nếu tình hình tốt hơn, các cháu đến đón nó đón về."



Nguyễn Chanh gật gật đầu.



"Được rồi, anh trai mang em gái về nhà sớm đi."



Ninh Quân liếc mắt nhìn bác sĩ:  "Chúng cháu không phải anh em. "



Bác sĩ sửng sốt một chút, "A ——" Ông nhất thời không biết nói gì.



Nguyễn Chanh: "Chúng cháu là bạn học cùng lớp."



Bác sĩ: "... Bạn cùng lớp thì giúp đỡ nhau là phải, là phải rồi." 



Nguyễn Chanh và Ninh Quân đi xem Orange. Orange đáng thương cụp mắt xuống, con mắt đã vốn nhỏ, lúc này ngay tròng mắt cũng không  thấy được.



Sau tình huống bất ngờ này, hai người đều toát ra mồ hôi hột. 



Nguyễn Chanh nhìn Ninh Quân: "Hôm nay cảm ơn cậu. "



"Ừm."



Nguyễn Chanh: "..."



"Tớ đói bụng rồi. Đi ăn cơm tối đi." Ninh Quân lặng lẽ thở dài một hơi,  anh thật sự sợ Orange bị ngộ độc mà chết. Vừa nãy còn có cảm giác như bị dây thừng xiết, trái tim cũng bị treo theo.



Nguyễn Chanh biết chó không sao nữa, cũng cảm giác mình đang đói bụng.



Trời đã hoàn toàn tối đen, đèn trong thành phố đều mở, đủ mọi màu sắc, thành phố này vào ban đêm càng thêm mê người.



Nguyễn Chanh cùng Ninh Quân đi mấy phút, cuối cùng đi vào một tiệm mì hoành thánh. Cô gọi cho  mình một bát mì hoành thánh.



"Có thêm trứng gà không?"



Nguyễn Chanh nhìn thoáng qua Ninh Quân, "Thêm trứng đi."



Hai người tìm một cái bàn, ngồi đối diện nhau. Rõ ràng bình thường bọn họ cũng từng ăn cơm chung ở nhà ăn của trường học, nhưng sao lần này lại có cảm giác là lạ.



Đôi mắt Nguyễn Chanh chuyển động: "Chủ tiệm ơi, mì hoành thánh xong chưa?"



"Vừa cho vào nồi, đợi thêm ba phút nữa."



Ninh Quân: "Cậu rất đói sao?"



"Ăn xong còn về nhà ôn tập."



Ninh Quân nhịn không được mà cười.



"Vậy cậu nghiêm túc làm bài tập, tranh thủ thi vào top 10 đi."



Hai bát mì hoành thánh thịt tươi, nóng hôi hổi, khói từ bát mì lượn lờ xung quanh hai người họ. 



"Khụ khụ khụ ——" Nguyễn Chanh bị sặc, "Ninh Quân, cậu nói đùa cái gì vậy?"



Ninh Quân: "Bạn cậu không phải cũng cho cậu sách quý sao? Anh ấy là học bá của trường trung học phụ thuộc Đại Học Sư Phạm mà."



Nguyễn Chanh: "Cậu biết Trần Sâm Dương à?"



Ninh Quân chậm rãi khuấy đều mì trong bát, "Lộ Minh nói, quan hệ của cậu và anh ấy rất tốt."



Nguyễn Chanh: "Bác Trần và ba tớ là bạn."



Ninh Quân hờ hững gật đầu. Anh đều biết.



"Người ta ngược lại học rất tốt. Năm nay còn cầm được danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố. Khẳng định cậu cũng có thể đạt được."



"Tớ không thèm." Ninh Quân cúi đầu xuống ăn mì hoành thánh.
Trên mặt mẹ Ninh mang theo ý cười, "Bạn học nhỏ, năm nhất là ở tầng này sao?"



"Là căn phòng học này ạ."



Ninh Quân đột nhiên nhìn thấy mẹ mình cũng sửng sốt mấy giây, anh lập tức từ bên cạnh nhanh chân đi tới.



"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"



Mẹ??



Người ở chỗ này kinh ngạc nhìn bọn họ, ai cũng không dám tin đây là mẹ của Ninh Quân?



Mẹ anh cũng quá xinh đẹp rồi! Quá trẻ tuổi!



Mẹ Ninh có chút hãnh diện, "Họp phụ huynh quan trọng như vậy mà con cũng không nói cho mẹ, may là hôm nay mẹ không có việc gì."



Ninh Quân chỉ nhíu mày, "Mẹ vào lớp trước đi."



Cô Cao nhìn thấy mẹ Ninh cũng ngây ngẩn cả người, "Ninh Quân, đây là?"



Sắc mặt Ninh Quân xấu hổ, "Cô Cao, đây là mẹ của em. Mẹ, đây là cô Cao, chủ nhiệm lớp chúng con."



"Cô Cao, chào cô. Bình thường đã phiền cô chiếu cố cho Ninh Quân nhà chúng tôi rồi."



Cô Cao  im lặng mấy giây, mẹ Ninh cũng chăm sóc bản thân quá tốt rồi: "Đây là việc tôi phải làm. Ninh Quân học giỏi, cũng không cần chúng ta hao tâm tổn trí, là nhờ bậc cha mẹ giáo dục tốt."



"Không đâu! Sau khi Ninh Quân học đến cao trung, so với trước kia tính cách tốt hơn nhiều lắm. Tôi nghĩ đây là nhờ cô có phương pháp giáo dục tốt."



Trong lòng cô Cao cảm khái, gia đình tốt, có người mẹ ưu tú như thế, khó trách Ninh Quân rất trầm ổn, thông minh.



Ninh Quân đưa mẹ Ninh vào chỗ ngồi của mình. Lộ Minh hôm nay cũng  dẫn mẹ mình đến họp phụ huynh, hai người mẹ làm quen với nhau, rất nhanh liền kết bạn thêm Wechat. Mấy năm nay mẹ Ninh luôn lấy việc tuyên truyền gắn với công việc, gặp người khác sẽ luôn cùng họ trao đổi ít thông tin. 



Ninh Quân từ trong phòng học ra ngoài. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm anh, anh sửng sốt một chút, mặt không đổi đi đến hành lang. 



Anh cũng không nghĩ tới mẹ lại đột nhiên tới. Ninh Hàm cùng anh học chung tiểu học, vào lúc họp phụ huynh, nếu như ba bận rộn công việc, mỗi một lần như thế bà đều sẽ đi đến lớp Ninh Hàm.



Toàn bộ phụ huynh của bạn học đều tới, chỉ có chỗ ngồi của anh là trống không. Hiện tại Ninh Hàm đã lên đại học, không cần họp phụ huynh, bà mới nhớ tới ann sao?



Mọi người trong lòng tràn đầy hiếu kì, thế nhưng ai cũng không dám hỏi.



Tống Hề đẩy đẩy Nguyễn Chanh, " Cậu đi hỏi một chút đu."



Nguyễn Chanh mù mịt, tại sao là cô?



"Cậu và Ninh Quân không phải quan hệ tốt lắm sao?"



Nguyễn Chanh: "..." Dường như là thế thật.



Nàng chậm rãi đi qua, "Ninh Quân, cậu đang nhìn cái gì thế?"



Ninh Quân cũng không quay đầu lại, "Không có gì."



Tâm tư Nguyễn Chanh đổi tới đổi lui, "Ninh Quân, ngày đó —— lúc Orange trúng độc ngày ấy, tại bệnh viện, cậu nói cậu giúp tớ ——" Về sau cô mới phản ứng được lời anh nói, mặt mày đỏ bừng cả lên.



"Tớ nói cùng cậu làm bài tập, thi được nằm trong top 10." Ninh Quân yên lặng nói.



Khóe miệng Nguyễn Chanh giật một cái, cô nhẹ nhàng nói thầm một tiếng.



"Thì ra là ý này."



Ninh Quân quay mặt đi chỗ khác.



Nguyễn Chanh: "Mẹ cậu nhìn trẻ tuổi thật đó, dì ấy chăm sóc như thế vậy?"



Ninh Quân nhìn cô một chút, "Không biết. Nếu không lát nữa cậu hỏi bà ấy một chút đi."



Nguyễn Chanh tặc lưỡi, "Ai, cậu hôm nay hơi lạ."



Ninh Quân hít sâu một hơi, "Mẹ tớ hai mươi tuổi đã sinh tớ rồi."



Trong lòng Nguyễn Chanh tính toán, "Khó trách nhìn giống chị cậu hơn. " Trong nội tâm, cô nghĩ đến rất nhiều tình tiết tiểu thuyết, hai mươi tuổi kết hôn sinh con, vào lúc đó hình như cũng rất sớm.



Ninh Quân nhìn mắt cô chuyển động, bỗng nhiên cười một tiếng.



"Bà ấy bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc."



🚫Bên mình đang cần tuyển edit cho bộ Ninh tiên sinh, ai cảm thấy có thể làm được thì ib cho team ạ. Cảm ơn mọi người đã xem.