Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 42 : Chúng ta kết hôn đi

Ngày đăng: 03:53 19/04/20


Edit: Doãn Kiệt



Beta: Doãn Thiên



Ba Ninh đứng lên, ánh mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, "Anh... anh nói với ba anh như thế à?"



Giọng Ninh Quân lạnh lẽo: "Vậy con nên nói cái gì?!" Anh nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch, "Năm đó các người để con quay về, cứ lừa dối con như vậy! Trong mắt các người rốt cuộc con là cái gì? Nếu như vậy, trước đây lẽ ra không cần sinh con ra."



"Tiểu Quân..." Mẹ Ninh thất thanh gọi tên anh.



"Chúng tôi là ba mẹ của anh, không lẽ bảo chúng tôi trơ mắt nhìn anh một mình ở Lăng Thành hay sao?" Ba Ninh quát.



"Vậy ba cũng không nên lừa dối con!"



"Đúng thế! Tôi không giúp đỡ nhà họ Nguyễn, cũng là vì tôi nghe nói nhà họ đã được người khác giúp đỡ." Giọng ba Ninh kích động, "Chuyển trường khiến anh và nhóc con nhà họ Nguyễn kia xa nhau, nhưng anh có thể đảm bảo sau này như thế nào sao? Không ai nói trước được điều gì hết! Anh còn quá trẻ!"



Ninh Hàm kéo Ninh Quân, "Được rồi, đừng nói nữa. Em đi xem Nguyễn Chanh trước đi, ở đây giao cho chị." Lời nói khi giận dữ làm tổn thương người cũng làm tổn thương mình, cuối cùng khó chịu nhất vẫn là bản thân mình.



Nhắc tới Nguyễn Chanh, Ninh Quân dần dần tỉnh táo lại, anh xoay người, nhanh chóng rời khỏi.



Ba Ninh vô lực ngồi xuống, đưa tay ôm ngực, thở phì phò.



Ninh Hàm: "Ba, trước tiên đừng giận nữa được không. Tính tình tiểu Quân như thế nào ba còn không biết hay sao?"



"Là ba buông thả nó quá."



"Ba, tiểu Quân không còn là trẻ con nữa, khắc khẩu nữa cũng không có ích lợi gì. Huống hồ, cách làm của ba năm đó quả thật có chút quá phận."



Ba Ninh trừng mắt với cô, "Con cũng muốn làm ba tức chết à?"



"Tiểu Quân rất thích cô bé bạn học kia của nó, nếu không cũng không cô đơn nhiều năm như vậy. Ba, năm ấy ba thật sự không nên để tiểu Quân chuyển trường."



Ba Ninh mím môi, "Con bé bạn học cao trung của nó rốt cuộc có mị lực gì?"



"Cô bé là một nhiếp ảnh gia, rất có tài."



Ba Ninh hừ một tiếng.



Ninh Hàm trấn an ba Ninh xong, liền đưa bọn họ về nhà rồi cùng Lý Tư Dương rời đi.



Vốn là một buổi họp mặt gia đình vui vẻ, kết quả là tan rã trong không vui như vậy.



"Thật là giỏi giày vò qua lại! Chê công việc của chúng ta rảnh quá sao hả!"



Lý Tư Dương thật lòng nói: "Bác trai thật sự làm sai rồi."



Ninh Hàm không nói lời nào.



"Em không cảm thấy Ninh Quân vẫn như là người lạ ở nhà em à?"


"Ba mẹ, sao hai người cũng đến?"



Ba Nguyễn tức giận trả lời: "Sao chúng ta có thể không đến? Cố Dịch thế nào rồi?"



Nguyễn Chanh nói cho bọn họ nghe tình trạng của Cố Dịch.



Mẹ Cố vừa khóc một hồi, may là có mẹ Nguyễn ở đây khuyên giải an ủi bà: "Không sao đâu, bác sĩ thành phố B y thuật tốt lắm, không có việc gì."



Sắc mặt ba Cố cũng không tốt, dường như thoáng chốc đã già đi rất nhiều: "Chanh Chanh, lần này cảm ơn con."



"Bác Cố, bác khách sáo quá." Cô liếm liếm khóe môi khô khốc.



Lát sau, Ninh Quân trở về, anh đưa cháo cho Nguyễn Chanh: "Ăn chút đi."



Bầu không khí trong phòng bệnh thoáng cái lại thay đổi, có chút kỳ quái.



Nguyễn Chanh nói: "Ninh Quân ở cùng con cả chiều."



Ba Cố nhìn anh, "Bác thay tiểu Dịch cảm ơn cháu." Mọi người trong lòng đều biết rõ quan hệ của ba đứa nhỏ, nhưng, cũng không có biện pháp nào.



Được tình địch chăm sóc, không biết lúc con trai tỉnh lại có cảm thấy không còn mặt mũi hay không.



Ninh Quân lễ phép: "Vậy cháu về trước đây ạ." Anh nhìn Nguyễn Chanh, dường như đang mong đợi cái gì.



Nguyễn Chanh biết mình không thể đi lúc này, "Em tiễn anh xuống dưới."



Hai người xuống bãi đỗ xe dưới lầu, ban đêm yên tĩnh, lúc này bên ngoài cũng không có người nào.



Nguyễn Chanh: "Anh về nghỉ ngơi sớm một chút."



Ninh Quân không miễn cưỡng cô, "Ngày mai em định làm thế nào?"



Nguyễn Chanh: "Mai em xin thầy Đàm nghỉ, để ông ấy phái người khác đi, hoặc là hoãn lần công tác này lại."



Ninh Quân gật đầu, "Được, mai anh tới đón em."



Nguyễn Chanh "vâng" một tiếng.



"Anh về trước." Anh xoay người, Nguyễn Chanh đột nhiên ôm chầm lấy anh từ phía sau, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, "Ninh Quân, nhà em và nhà bác Cố quan hệ rất phức tạp, gia đình em nợ bọn họ rất nhiều rất nhiều, mặc kệ là nguyên nhân gì, lúc này em phải ở lại."



"Anh biết." Ninh Quân ôn nhu nói. Nếu trước đây anh không chuyển trường, làm gì có chỗ cho Cố Dịch chứ. Một toán phiền muộn khó tả vẫn vây đầy trong lòng anh.



Bọn họ duy trì tư thế này đứng thật lâu.



Lưng anh ấm áp, dày rộng, mặt cô dán lên lưng anh, nội tâm cảm nhận được sự an ổn.



Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng hai người hắt trên mặt đất, kéo tới thật dài.



"Nguyễn Chanh, nhân lúc bác trai bác gái tới thành phố B, chúng ta kết hôn đi