Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 43 : Nếu như anh không muốn em đi thì sao
Ngày đăng: 03:53 19/04/20
Edit: Doãn Uyển Du
Beta: Doãn Thiên
"Kết hôn?" Giọng nói Nguyễn Chanh có mấy phần không xác định, cô chậm rãi buông tay ra.
Ninh Quân cũng xoay người lại, "Chúng ta ở tuổi này kết hôn cũng vừa đúng lúc." Anh bình tĩnh nói, đáy mắt nổi lên sự ôn nhu nhàn nhạt.
Trong lòng Nguyễn Chanh cũng hiểu được, lúc này không phải là thời gian hai người nên kết hôn. "Hôm nay em không về nhà, cô chú không tức giận chứ?" Anh chưa hề nói, nhưng Nguyễn Chanh biết rõ, lần ra mắt người nhà đó cô không xuất hiện. Dù là nguyên nhân gì, các trưởng bối cũng sẽ không vui. Ninh Quân nhất định có áp lực rất lớn.
"Không cần lo lắng cho bọn họ."
Nguyễn Chanh không có tâm tư khác, "Chuyện kết hôn có thể chờ sau này được không?"
Ninh Quân hỏi: "Phải chờ tới lúc nào?"
Nguyễn Chanh: "Hiện tại Cố Dịch đang như thế này, ba mẹ em cũng không có tâm tình."
Con ngươi Ninh Quân cũng tỉnh táo lại, "Anh biết. Vậy còn em? Nếu như Cố Dịch có chuyện gì, em sẽ như thế nào?"
Nguyễn Chanh giật mình.
Khóe miệng Ninh Quân nhẹ cười, "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung. Em đi lên trước đi."
Nguyễn Chanh nhìn bóng lưng anh rời đi, không hiểu sao có mấy phần áy náy.
Sáng ngày thứ hai, Cố Dịch tỉnh lại, người vẫn còn mê man.
Nguyễn Chanh là người đầu tiên phát hiện ra, "Cố Dịch —— Cố Dịch ——" Cô liên tiếp kêu nhiều lần tên anh. Ba Cố mẹ Cố cũng khẩn trương, đứng ở mép giường, "Tiểu Dịch —— "
Cố Dịch liếm khóe miệng, vừa muốn động đậy ngồi dậy, lại bị Nguyễn Chanh giữ lại, "Anh đừng lộn xộn." Trên người anh còn đang truyền nước.
"Tiểu Dịch, con sao rồi?" Giọng mẹ Cố khàn khàn.
"Vâng, con vẫn ổn." Cố Dịch nói một cách vô lực.
Mẹ Cố nước mắt ào ào rơi xuống.
"Bồ Tát phù hộ."
Cố Dịch muốn vươn tay ra, không ngờ lại chạm đến vết thương, khiến anh đau đến nỗi phải húp một ngụm khí lạnh.
Nguyễn Chanh: "Anh đừng lộn xộn, muốn cái gì thì nói với em."
Cố Dịch nháy mắt mấy cái. Sau khi trầm mặc rất lâu, anh mới mở miệng, "Cô là ai?"
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ba Cố chỉ vào mình, "Tiểu Dịch, nhận ra ba không? "
"Thì là ba."
"Đúng đúng." Ba Cố hưng phấn không thôi, còn ổn còn ổn, con trai còn nhận ra ông.
Từng người một lần lượt bảo anh gọi tên họ, anh đều biết cả, chỉ ngoại trừ Nguyễn Chanh.
Nguyễn Chanh nhìn anh, "Cố Dịch, em là Nguyễn Chanh, chúng ta đã là bạn học từ năm nhất cao trung."
Cố Dịch chậm rãi "ừ" một tiếng, cũng không biểu lộ cái gì. Anh nhắm mắt lại, cũng không biết có phải đã ngủ thiếp đi hay không.
Hiện tại anh có thể tích cực đối mặt vấn đề này, trong lòng ba Cố cũng an tâm.
Ba Cố đã sai người liên hệ với bác sĩ ở Mỹ, chuẩn bị chờ đến khi cơ thể Cố Dịch tốt hơn, liền cho anh tiến hành phẫu thuật.
Cố Dịch miễn cưỡng nói: "Không cần vội như vậy, để cho con tĩnh dưỡng khoẻ hơn đã. "
Ba Cố tức giận quát: "Con không biết bây giờ là tình huống nguy hiểm cỡ nào rồi sao? Trước kia để cho con đi đua xe, lúc này thì muốn chết rồi! Con về sau còn dám lái xe, ba đánh gãy chân con! "
Nguyễn Chanh khuyên nhủ: "Chú Cố, bác sĩ nói Cố Dịch hiện tại còn cần tĩnh dưỡng nhiều hơn."
Ba Cố nặng nề "hừ" một tiếng.
Cố Dịch nhìn Nguyễn Chanh, miệng lộ ra một nụ cười thật tươi.
Nguyễn Chanh nhìn đồng hồ, Cố Dịch nói: "Em có việc thì đi về trước đi." Đây đã lần thứ ba cô nhìn đồng hồ rồi.
"Vậy em đi về trước." Ninh Quân còn đang chờ cô ở ngoài kia.
Mẹ Nguyễn theo sau cô đi đến hành lang, bà đưa tay nhẹ nhàng sửa lại tóc cho cô, "Chanh Chanh, con nên nói với Ninh Quân một chút."
"Mẹ, con biết rồi." Nguyễn Chanh gật gật đầu.
"Ba và mẹ tự mình trở về, con không cần phải để ý đến chúng ta."
Nguyễn Chanh thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng ôm mẹ Nguyễn: "Vậy con đi về trước ạ."
Nguyễn Chanh vừa đi vừa gọi cho Ninh Quân, "Em xuống rồi đây."
"Không cần vội." Ninh Quân nghe tiếng thấy tiếng hít thở gấp của cô, anh nhíu mày, "Cẩn thận mà nhìn đường."
Nguyễn Chanh vội vã trở lại trên xe, cô nhìn đồng hồ, đã qua bốn mươi phút.
Phía trước đèn đuốc sáng trưng. Không gian bên trong chật hẹp, hai người đều rơi vào sự trầm mặc của riêng mình.
Ninh Quân không hỏi cô.
Nguyễn Chanh lại chủ động mở miệng: "Khối u trong não của Cố Dịch cần phải đi Mỹ làm phẫu thuật."
Tay Ninh Quân đặt trên tay lái, không động đậy, anh trầm mặc, dường như đang suy tư điều gì. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng lên tiếng: "Còn em?"
"Em?" Nguyễn Chanh yên lặng hỏi.
"Em có đi cùng cậu ấy hay không?" Ninh Quân ngăn chặn tâm tình khó tả trong lòng, hỏi vấn đề này.
Nguyễn Chanh mím mím khóe miệng, "Em sẽ đi cùng anh ấy." Nói xong, cô dừng lại một chút, "Chú Cố dì Cố đã lớn tuổi, bọn họ chịu không được."
Ánh sáng trong xe lờ mờ, cô không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Ninh Quân. Anh không nói gì nữa, nửa ngày sau, anh mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Nguyễn Chanh. Trên mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, mấy ngày nay, vì việc của Cố Dịch, cô quả thực rất mệt mỏi.
"Nếu như anh không muốn em đi thì sao?" Ninh Quân gằn ra từng chữ một.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Có người nói, chút tình cảm này đều do Ninh Quân nỗ lực nhiều nhất, không cảm giác được Nguyễn Chanh yêu Ninh Quân.
Bọn họ lúc này cũng còn chưa thành thục, Ninh Quân chỉ là thiếu cảm giác an toàn