Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 1 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Thống kê là một ngành

khoa học gồm thu thập, sắp xếp và phân tích các dữ liệu thống kê, tùy vào kết

quả phân tích mà cho ra suy luận trong một phạm vi lớn, thế nên trong những

trường hợp không có tính xác định vẫn thu được một kết luận phổ biến.



Nếu tình yêu cũng có

nguyên lý như thống kê, vậy những tư liệu mà tôi thu thập, sắp xếp cùng phân

tích đã đủ để đưa ra kết luận trong những trường hợp không có tính xác định

được chưa?



Nếu tình yêu cũng có

tính khoa học.



Em là nỗi bận tâm của

tôi, không cần nghi ngờ gì nữa.



Từ rất lâu trước kia đã

tồn tại tận sâu trong đáy lòng, vẫn cứ như thế, từng chút một cất giữ vẻ đẹp

của em, nụ cười của em, niềm vui nỗi buồn của em, khiến mỗi khi tôi làm việc

gì, vào bất cứ lúc nào cũng sẽ bất chợt nhớ đến em.



Phát hiện chính mình đã quá quan tâm tới

em, cảm giác này làm ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi.



Hoàn hồn lại, tôi mới để

ý có một ngón tay đang chọc chọc ở sau lưng mình.



Con chuột chết kia, có

chuyện gì không biết nói ra hay sao, chọc cái gì mà chọc?



Đang muốn quay đầu lại

mắng nó vài câu thì Hàng Long Thập Bát Chưởng cực mạnh đã giáng thẳng xuống.

Tôi không ngờ thằng chó chết này lại giở trò đánh lén nên cả người bèn nhào về

phía trước…



Rầm!



Bàn bị đổ, sách vở rơi

vãi, chén trà vỡ tan, cả lớp cũng ngừng hoạt động. Thầy giáo nhìn về phía bên

này, cả phòng lặng ngắt như tờ.



Cả đời tôi chưa từng

muốn chết đi cho rồi như vào giờ khắc này.



“Em này, em có ý kiến gì

với bài giảng của tôi sao?”. Đó là một ánh mắt như muốn dồn người khác vào chỗ

chết, tin tôi đi!



Không, tôi muốn đổi ý,

trước khi chết tôi sẽ dần chết tên khốn nạn nào đã đánh lén tôi.



Buổi học đầu tiên đã

khiến cho giảng viên có “ấn tượng sâu sắc”. Thảm rồi, môn Thống kê trong học kỳ

này của tôi coi như tương lai ảm đạm.



Kết luận: Hôm nay đã

chịu đựng quá nhiều nỗi kinh hoàng, tan học phải đi cầu an thôi.



———-



Keng!



Khuỷu tay vô ý chạm vào

chén nước, khiến nó lăn hai vòng rồi rơi xuống đất. May mắn thay trong nhà trải

thảm lông rất dày nên không bị vỡ.



Lạc Thải Lăng rút mấy tờ

giấy lau nước trên bàn. Sách trên bàn không nhiều lắm, chỉ có một cuốn sách cũ

đã cuốn mép không thể thoát khỏi tai nạn.



Thống kê.



Cô gần như đã quên mất

còn có quyển sách này. Từ khi mua về đến nay vẫn đặt ở đó, không có lật qua

trang nào. Trên thực tế cũng không cần phải lật làm gì, cô chỉ không muốn bạn

mình uổng phí tiền bạc mà thôi. Cuối cùng dưới sự kiên trì của cô ấy, cô đành

phải đổi bữa tối thành cô mời.



Vẩy cho hết vết nước dính

trên mặt sách, một quyển ghi ghép mỏng rơi xuống, do đó, cô phát hiện ra một

đoạn ghi chép.



Theo suy đoán ban đầu,

đây hẳn là vở ghi chép khi đi học kiêm sản phẩm tiện tay viết bậy. Có thể nhận

ra được giáo viên dạy môn này vô cùng khô khan cùng nhàm chán, nếu không thì

chủ nhân của cuốn vở sẽ không có tâm hồn treo ngược cành cây như thế.



Vài dòng cuối cùng làm

cho cô vô tình cười ra thành tiếng.



Lật đến phần đầu tiên của

sách giáo khoa, ngoài vệt nước vừa dính lúc nãy, còn mơ hồ thấy được ở góc dưới

bên phải có vết nước đã cũ, xem ra quyển Thống kê này thực sự đã gặp không ít

tai nạn.



“Tiểu thư, bữa tối của cô

có cần tôi bê lên giúp không?” Quản gia gõ nhẹ vào cánh cửa đang khép hờ.



Cô thuận tay đem quyển vở

kia đút vào trong ngăn kéo, nghiêng người hỏi: “Ba cháu đâu?”



“Ông chủ hôm nay bận tiếp

khách, nói sẽ không về ăn cơm.”



“Vậy à?” Cô nhỏ giọng

đáp, hàng mi dài che khuất đôi mắt trong.



“Tiểu thư?”



“Cháu ăn trong phòng

ăn, bác mang đến đó đi”. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.



Nhìn thân hình mảnh khảnh

biến mất phía sau cửa, quản gia khẽ thở dài. Tấm lưng kia, thoạt nhìn hết

sức cô đơn.



Biệt thự lớn như vậy, chỉ

một phòng ăn thôi mà đã mang cả hai phong cách Trung – Tây, trang hoàng rất

thoáng đãng, lịch sự, tao nhã. Chỉ tiếc là chủ nhân rất ít khi sử dụng nó.



Đây là cuộc sống của


… Không nói nên lời



Chấp nhận số mệnh, chấp

nhận sự thật!



“Dường như cậu cũng không

lo lắng chút nào? Đại Đao đã đánh dấu, đưa cậu vào danh sách đen, mà cậu cư

nhiên lông mi cũng không động đậy, thực ung dung!”



Ai nói rằng anh không

quan tâm? Chỉ là có khóc cũng không thể thay đổi được sự thật, anh đã bị trò

chơi số phận này huấn luyện đến kiên cường, dễ dàng chấp nhận sự thật.



Một người xui xẻo cũng có

giới hạn, nhưng đâu mới là giới hạn của anh? Đến nay dường còn chưa nhìn thấy.



“Ê, tay của cậu làm sao

vậy?”, đứa bạn quan tâm mà liếc sang một cái.



“Không có việc gì, không

cẩn thận thôi”. Chỉ là vết thương nhỏ, anh nghĩ vậy.



Nhưng mấy ngày sau, anh

không còn lạc quan như vậy. Hôm đó va chạm mạnh, khuỷu tay anh bị đập xuống

đất, sợ là vết thương cũ lại tái phát. Thật ra thứ mà anh lo lắng không

chỉ là vết thương cũ mà thôi.



Haizz … Đáy lòng thầm

than một tiếng.



Năm tư rồi, thật ra giờ

lên lớp cũng không nhiều lắm. Cuộc sống của anh rất đơn giản, trừ ăn cơm, đi

ngủ thì những khi không lên lớp anh đi làm thêm. Thỉnh thoảng lại thêm cô gái

ấy nữa. Ba thứ này chiếm phần lớn cuộc đời anh.



Đại Đao Vương càm ràm

anh, càm ràm đến nỗi ong cả đầu.



Một cô gái cùng chỗ làm

nhìn thấy tay anh quấn thành một cục to, chỉ còn chưa bó bột thì kinh ngạc hỏi:

“Trời ạ, Quan Nghị, anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Anh khẽ nhếch môi coi như

trả lời, không có tâm trạng nói chuyện với cô ta, trực tiếp đi vào bộ phận bảo

trì, xem xem hôm nay có bao nhiêu máy tính được đưa đến sửa chữa.



“Chậc, học công nghệ

thông tin, làm việc với máy tính lâu quá nên sắp không có biểu cảm nữa, đã quên

làm thế nào để cười rồi.”



Chân hơi chựng lại, trong

khi đi vào cửa anh nghe thấy giọng cô gái kia lẩm bẩm. Nếu cô ta cũng liên

tiếp trải qua những chuyện xui xẻo như vậy, anh nghi ngờ liệu cô ta có còn nhớ

cười là thế nào hay không.



Tay trái quấn băng gạc

hết vòng này đến vòng khác, bất kể là cuộc sống hằng ngày hay công việc đều gây

ra nhiều bất tiện, chỉ có điều anh đã học cách để đối phó với hàng loạt những

chuyện xảy ra ngoài ý muốn, rất có khả năng điều chỉnh tâm trạng để đối mặt.



Thỉnh thoảng, “cô” lại

cầm chìa khóa nhà anh, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, cười rất đẹp mà nói

với anh: “Thương cho anh là người đang tàn phế, bổn cô nương sẽ nấu cơm cho anh

ăn!”



Như vậy là đủ rồi, đối

với anh mà nói, thế là quá đủ.



Cho dù là thỉnh thoảng

xuất hiện, dù chỉ là hạnh phúc giả dối.



Ngày hôm đó, cô cầm quần

áo của anh lao ra khỏi phòng, hỏi thẳng: “Đây là cái gì?”



Ánh mắt của anh từ từ di

chuyển từ tờ giấy trong tay cô đi lên dần: “Hả? Cái gì?”



“Lạc Thải Lăng, đây là

tên của con gái, ở trên còn ghi cả số điện thoại, đó là người anh thích sao?

Hay là người thích anh?”



Cô không biết thật, hay

là giả ngốc? Rõ ràng hiểu được người trong lòng anh là ai hơn ai hết, tại sao

còn hỏi?



Anh yên lặng nhìn cô,

không đáp.



“Quan, anh nói

đi!”. Gương mặt cô có chút hoảng loạn.



Cô sẽ để ý đến sao? Anh

có động lòng với người khác hay không, đối với cô mà nói có ý nghĩa gì không?

Trong lòng cô vốn đã bị một người con trai khác chiếm giữ hoàn toàn, không còn

chứa ai được nữa rồi.



Anh biết rất rõ như vậy,

nhưng nhìn vẻ hoảng loạn của cô khi hỏi anh thì vẫn không nhịn được mà giải

thích: “Không phải, chỉ là người lạ thôi.”



Lấy mảnh giấy cô đang nắm

chặt trong lòng bàn tay, anh vo lại ném vào thùng rác. Nếu không phải cô lục

lọi tìm thấy nó, anh hẳn là đã quên.



Cô lại nở nụ cười, ôm

cánh tay anh dịu dàng nói: “Quan, anh đừng thích người khác nha!”



Tại sao?



Lời anh muốn hỏi ra đến

cổ họng lại nuốt vào.



Cần gì phải hỏi? Cô không

muốn anh đi thì anh sẽ giữ lại toàn vẹn trái tim mình cho cô, trong mắt chỉ có

mỗi cô, không nghĩ đến những khả năng khác.



“Anh sẽ không”, nhìn

gương mặt xinh đẹp đó, anh thì thầm hứa hẹn.