Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 2 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Anh ta không gọi điện

thoại đến.



Đợi một tuần, không nhận

được cuộc gọi yêu cầu bồi thường của người con trai xa lạ kia, vậy có thể giả

định cô đã không gây ra thương tích hay tổn thất gì cho anh ta, sau này có thể

yên tâm, thoải mái mà quên đi chuyện đó?



Nhưng khi cô nghĩ như

vậy, đang định coi chuyện bất ngờ ngoài ý muốn kia thành một khúc nhạc đệm ngẫu

nhiên trong đời mình và quên lãng nó đi thì một chuyện khác ngoài ý muốn lại

khiến cô và anh dây dưa với nhau…



Nguyên nhân của sự việc

chính là do cậu em trai hiếu động, nghịch ngợm của cô, kết quả cay đắng là làm

hỏng máy tính trong phòng.



3-4 tuổi vẫn còn nhỏ

nhưng lại có bản lĩnh phá phách cùng dư thừa sức lực mà làm cái CPU đang nằm

yên ổn trên bàn cô dốc ngược xuống, cô còn có thể nói gì? Sau khi gây họa,

nó lại bày ra gương mặt thơ ngây vô tội, ngoài việc chấp nhận thực tế, dường

như cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác.



Nâng cái CPU bị rơi xuống

đất lên, cắm lại mấy cái dây nối, không thấy màn hình hiện gì sau khi khởi

động, cô không cố gắng làm gì nữa mà đầu hàng tắp lự. Đối với máy móc kiểu này,

cô thực sự không có cách nào.



Nhân lúc không có tiết

học, cô mang máy tính đi sửa.



Có lẽ cô đến vào thời

điểm không thích hợp, cô gái ở cửa hàng nói với cô: “Kĩ sư không có ở đây, không

thể giúp chị kiểm tra ngay lúc này được”.



“Thế sao…”, cô suy nghĩ

giây lát, “Cũng không vấn đề gì, tôi sẽ để lại thông tin, khi nào các cô sửa nó

xong thì liên lạc lại với tôi”.



Đang tìm chỗ để đặt máy

tính xuống, vừa quay người lại, đầu đập phải một vật gì đó. Cô còn chưa kịp ý

thức chuyện gì xảy ra, vì tay ôm máy tính nên nhất thời mất cân bằng, cả người

chúi về phía trước…



“Uh!”, một tiếng kêu khó

chịu truyền vào tai cô.



“A, Quan Nghị”, cô gái ở

cửa hàng hét lên, gọi năng lực suy nghĩ đã mất đi trong 3 giây của cô trở về.



A, a, a. Cô đụng phải

người khác?



“Tôi xin lỗi, tôi xin

lỗi…”, là lỗi của cô, vừa đứng lên vừa liên tục xin lỗi.



Anh ta không có phản ứng

gì để đáp lại, khàn giọng, nói không nên lời.



“Anh…”, không cẩn thận

đụng phải một chút, không nghiêm trọng thế chứ? Lạc Thải Lăng quan sát vẻ mặt

đang nhăn nhó của anh ta. Anh ta là con trai lại yếu ớt như vậy sao?



“Quan Nghị, anh thật xui

xẻo”, cuối cùng cô gái ở cửa hàng cũng đã chứng kiến hết vận xui của anh, ngồi

chơi trong nhà mà họa cũng có thể ập đến – câu này là dùng để chỉ người như

anh.



Không có hơi sức đâu mà

để ý đến lời châm chọc đó, anh cố gắng cử động cánh tay bị đau, đau đến tận

xương, dù người có làm bằng sắt thì cũng muốn chảy nước mắt.



Hình ảnh trong buổi sáng

sớm của ngày hôm đó hiện lên trong đầu không báo trước, anh ôm cánh tay, di

chuyển cơ thể để đứng lên.



Cô kinh ngạc há mồm: “A!

Anh, anh… Là anh…”



Quan Nghị liếc mắt nhìn

cô, không đáp. Anh không thể nói là rất vui khi gặp lại cô, dù sao gặp nhau

bằng cách thức như vậy đúng là làm người ta không vui nổi.



Anh vẫn ôm tay trái không

buông ra, Lạc Thải Lăng nhìn thấy miếng băng gạc trắng hơi lộ ra dưới ống tay

áo khoác, đột nhiên hốt hoảng…



“Anh bị thương?”, một

tiếng hét kinh hãi.



Làm gì mà kinh ngạc như

vậy? Anh há mồm, chưa kịp phản ứng, người đã bị cô lôi đi.



“Đi, đi gặp bác sĩ.”



“Từ từ, cô à”. Anh có gặp

bác sĩ hay không, có liên quan đến cô sao?



Anh có chút khó hiểu, bị

kéo đến cửa, vội vàng đứng lại, từ chối hợp tác.



“Này, tại sao anh không

đi?”, kéo mãi không thấy anh nhúc nhích, cô quay đầu hỏi.



“Chúng ta, đâu có quen

biết?”, đối với một người xa lạ, có phải cô đã quá nhiệt tình?



“Nhưng hôm đó tôi đâm vào

anh!”, cộng thêm hôm nay, liên tục đụng phải hai lần, vết thương càng thêm

nặng. “Cái đó…”, chỉ chỉ vào cánh tay anh, “Là do tôi, đúng không?”. Sao cô lại

cho rằng anh ta không liên lạc với mình là do không có gì nghiêm trọng chứ?

Nhìn anh trông còn tệ hơn cả cô nghĩ.
thào tự nói, giả vờ như không hiểu điều anh muốn ám chỉ.



“Cô Lạc…”



Chậc, mọi người hãy nghe

đi, anh ta gọi “Cô Lạc” nha. Ba tuần rồi, hầu như mỗi ngày đều gặp mặt, không

thân đi nữa cũng phải nhảy qua giai đoạn gọi “cô” rồi chứ. Chị Vương đang ăn

bánh bao ở phía trước còn gọi là “Tiểu Lăng” nữa là.



“Được rồi được rồi, qua

một tuần nữa, chỉ cần bác sĩ bảo tay anh có thể tự làm việc thì sẽ không thấy

tôi xuất hiện làm phiền anh nữa”.



Anh liếc nhìn cô, định mở

miệng, nhưng không nói gì, nhẹ nhàng bỏ lại một câu “Cảm ơn”, liền xoay người

đi mất.



Cảm ơn? Bởi vì cô nói sẽ

không xuất hiện làm phiền anh nữa?



Con người này, thực sự,

không hề đáng yêu.



———-



“Chị Vương, chị đến phân

xử xem, có phải anh ta rất không biết tốt xấu?”



“Ừ, có một chút”.



“Có phải là rất không ra

gì?”



“Rất không ra gì”.



“Sớm biết vậy em nên để

anh ta tự sinh tự diệt cho rồi, phải không?”



“Ừ, nên làm vậy…Cậu ta

quả thực là không biết điều”.



“Vậy em…”, dõng dạc tuyên

bố đến một nửa, nhân vật nam chính đang bị phê phán te tua từ bên trong đi ra,

thản nhiên nhìn các cô một cái, Lạc Thải Lăng lập tức im miệng.



“Anh đi ra đây làm gì?”.

Cô hung hăng hỏi, đã quên thật ra đây là địa bàn của anh.



“Điện thoại của cô cứ reo

mãi”. Anh chìa tay đưa cho cô, vẫn giữ nguyên biểu hiện không cảm xúc như người

chết.



Cô trừng mắt giật lấy,

nhận điện, dường như trở thành một con người khác, có khí chất, có lịch sự, lại

tao nhã, quý phái. “Alo, Phi Vân à? Dạ… Có, em nhận được rồi. Xin lỗi anh, gần

đây em rất bận… Không được đâu, tối nay em có việc rồi, để hôm khác được không?

Hôm khác em sẽ mời anh đi xem phim…”, liếc nhìn người con trai đang đứng như

cục đá trước mặt, cô đi vào bên trong, giọng nói vẫn hết sức thanh nhã: “Được,

không có vấn đề gì, chỉ sợ đến lúc đó anh lại giành trả tiền với em, lần nào

cũng như vậy…”



Đợi cô biến mất sau cánh

cửa, cô gái ở cửa hàng mới bĩu môi cười khẽ: “Quan Nghị, anh thật là có bản

lĩnh, làm cho cô ấy tức giận rồi”.



Quan Nghị lấy làm lạ: “Tôi?”



“Không phải sao? Chẳng lẽ

anh không biết mình đã nói sai cái gì?”, nhìn vẻ mặt của anh ta, xem ra vẫn

chưa nhận thức được tình hình.



Anh có nói gì sai sao? Có

vẻ như kể từ khi nói câu “Cảm ơn” với cô thì cô bực bội đến giờ. Chẳng lẽ anh

không nên nói lời cảm tạ? Tuy rằng đó là do cô tự chịu trách nhiệm, nhưng

quả thật những ngày vừa qua cô đã giúp anh giảm bớt không ít gánh nặng, chẳng

phải nói lời cảm ơn là phép lịch sự cơ bản? Vậy rốt cuộc cô tức giận cái gì?

Tức giận vì anh quá khách sáo?



Đúng là cô gái kì lạ.



Đưa hóa đơn sửa chữa cho

cô gái kia, nói đại khái tình trạng của mấy chiếc máy tính, anh nhặt áo khoác

lên.



“Chờ một chút đã”, Lạc

Thải Lăng cầm túi xách và chìa khóa xe, nhanh chóng chạy theo.



“Mặc anh ta tự sinh tự

diệt đi?”, lời nói còn văng vẳng bên tai, cô gái kia trêu đùa.



“Ngày mai thì kệ, ngày

mai sẽ mặc kệ”



Quan Nghị dừng bước, nhìn

cô bằng ánh mắt kỳ lạ.



“Làm gì vậy? Sao còn

không đi?”, hôm nay là ngày đến khám lại.



“Tôi có thể tự đi”, không

phải cô ấy có việc sao? Anh nhớ rõ cô vừa nói trong điện thoại như vậy.



“Anh, anh…”, ngoại trừ

việc từ chối, ngăn cản thì anh ta không biết nói lời gì khác nữa sao?



Thù mới thù cũ, cô không

muốn nói với anh ta thêm một lời nào nữa.



Sau khi gặp anh, không

chỉ một lần cô cảm thấy thì ra mình thật chướng mắt, khiến người ta ghét bỏ như

vậy!