Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 3 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Nếu không thực sự cần

thiết thì cô tuyệt đối không dễ dàng mở miệng nói chuyện với anh ta. Khác với

sự im lặng khi phối hợp với tính cách thích yên tĩnh của anh lúc trước, giống

như là đang giận dỗi … một người đần độn hơn nữa cũng có thể nhận ra điều này.



Đã được một tuần rồi phải

không nhỉ? Ngày hôm qua đi khám lại, bác sĩ nói tình trạng phục hồi của anh rất

tốt, cơ bản có thể tự làm mọi việc, tuy nhiên cần lưu ý không mang vật nặng,

tránh cho tay trái chịu áp lực lớn.



Đương nhiên cũng không

quên khen cô mấy câu, nói là cô biết cách chăm sóc. Một cô gái đức hạnh như

thế, nếu không lấy về làm vợ quả thật là uổng phí …



Mỗi lần nghe thấy những

câu nói như vậy, mặc cô dù đã mệt đến tê người, vẫn có thể thoải mái hùa theo:

“Vâng vâng vâng, nếu ngày nào đó tảng đá có hình người này thông suốt, nhất

định sẽ mời bác uống rượu mừng.”



“Thật sao? Vậy bác đây

nên mừng bao nhiêu tiền?”



“Nói đến tiền mừng thì

làm tổn thương tình cảm quá, cháu còn phải trả lễ làm bà mối cho bác đây!”



“Vậy bác chữa lại lời nói

lúc đầu, cậu nhóc này bị thương rất nghiêm trọng, nặng đến nỗi phải có người

chăm sóc 24/24, chưa nảy sinh tình cảm thì vết thương chưa lành được.”



“… Quá muộn rồi, bác vừa

nói là một tuần, cháu đã nghe rõ!”



“Vậy cháu nên hỏi cậu

nhóc họ Quan này xem cậu ta có muốn cưới cháu hay không?”



“Hừ hừ, dội nước lạnh lâu

quá sẽ bị cảm, cháu đâu phải không thức thời như thế.”



Đằng trước nói đủ thứ

chuyện, cái tên đang ngồi cho y tá bôi thuốc vẫn duy trì một nét mặt không thay

đổi, chỉ khi nghe đến ba chữ “dội nước lạnh” thì lông mày thoáng giật nhẹ, liếc

cô một cái.



“Mỹ nhân xinh đẹp như

cháu cặp với cậu ta mà cậu ta còn không vừa lòng, không lẽ muốn tiên nữ trên

trời sao?”, bác sĩ thấy lạ liền bất bình thay cô, “Đừng lo Tiểu Lăng, phòng

khám của chúng tôi có mấy thanh niên tài năng tuấn tú, tiền đồ rộng mở, để bác

giới thiệu cho cháu, cho thằng nhóc kia phải hối tiếc mà đi treo cổ.”



Thực không hiểu nổi ai

mới là bệnh nhân, cô còn quen với bác sĩ hơn anh. Vừa mới đây đã tiến triển đến

giai đoạn “bác thế này”, “Tiểu Lăng thế kia”. Ngược lại, anh dường như thất bại

khủng khiếp.



Vẫn như lúc trước, anh

trầm mặc không nói, tùy bọn họ không coi ai ra gì mà “nói chuyện”, thật ra là

đang… nói xấu anh.



Như thường lệ, sau khi đi

khám với anh, về đến nhà đã là 10 giờ đêm.



Tắm rửa xong, cô mở ngăn

kéo bàn theo thói quen, tìm bản ghi chép đã ngả màu.



Nó đã trở thành một phần

trong cuộc sống của cô, ngày nào mà không đọc một đoạn là cảm thấy thiếu thiếu,

không thể ngủ được, cho dù một tháng nay, cô đã thuộc làu làu nội dung.



Không thể giải thích được

nguyên nhân, cô đọc văn bản, đến đọc tâm tình, thậm chí sâu hơn, có thể cảm

nhận được cảm xúc sâu sắc nhất của một chàng trai. Từng chút một, chút một,

ngày qua ngày, càng bị hấp dẫn.



Mới đầu là bị tình cảm

sâu đậm của anh ta làm cho cảm động, rồi sau đó, những bi thương trong tình cảm

ấy đã tác động đến cảm xúc của cô, cuối cùng là tự nhiên đau lòng, thấy không

đáng cho anh ta, tức giận vì sao cô gái kia lại không nhận ra tấm chân tình của

anh.



Cô từ tò mò đến khát

vọng, hy vọng đến một ngày có thể gặp được người con trai này.



Cô rất muốn nói với anh,

cô gái kia không biết mình may mắn thế nào, có thể được anh yêu thương là điều

hạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì cô hiểu, anh đã dùng tất cả bản thân mình

để yêu trọn vẹn một người.



Lục cả ngăn kéo, không

thấy bản ghi chép quen thuộc kia, cô tự hỏi phải chăng đã cất ở chỗ khác, nhưng

tìm hết trong phòng đều không có, cô bắt đầu nóng nảy.



Phòng ngủ, phòng làm

việc, phòng khách, khắp các tầng lầu đều đã tìm qua hết, thậm chí còn kinh động

đến quản gia đang ngủ.



“Bản ghi chép như thế

nào? Rất quan trọng sao?”, thấy cô sốt ruột như vậy, quản gia cũng biết đây

không phải là chuyện nhỏ.



Rất quan trọng sao? Cô

ngẩn ra.



Quan trọng ở chỗ nào? Cô

nói không nên lời. Nếu không quan trọng, cô cần gì phải vội vàng như vậy, tìm

khắp mỗi ngóc ngách trong nhà cũng phải tìm được?



Khi cô nghe nói hôm nay

không biết em trai cô đang xé cái gì gấp máy bay thì cô nhanh chóng chạy vào

phòng Lạc Diệc Khải, nhìn thấy bản ghi chép ngả màu đã không còn nguyên vẹn,

cơn tức giận không hiểu từ đâu bộc phát.



Trước đây chưa từng nổi

nóng với em trai, kể cả khi nó nghịch ngợm làm hỏng máy tính của cô, làm hỏng

báo cáo cô đã mất công chuẩn bị suốt 2 tuần, bất kể nó phá phách thế nào đi chăng

nữa, thật sự chưa bao giờ khiến cô giận, nhưng lúc này đây cô thật sự đã phát

hỏa!



“Không phải chị đã bảo em


“Nói đi chứ, cứ nhìn tôi

chằm chằm làm gì?”



Người này bình thường rất

kín kẽ, cho dù sinh bệnh cũng không thấy khá hơn, cô thực sự không cảm thấy

ngạc nhiên.



Không thể trông cậy vào

sự giúp đỡ của anh, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc, cho sách vở vào túi, ném đồ

của anh cho anh, lại cầm chiếc áo khoác bên cạnh. “Mặc vào, áo khoác cứ quăng

lung tung, chả trách mà bị cảm lạnh. Có mang bảo hiểm y tế không? Đợi một chút

chị Vương về, chúng ta đi bác sĩ.”



“… Tôi không có cảm.”



“Câm miệng”. Tính tình của

anh thế nào cô còn không biết sao? Lần trước cánh tay thiếu chút nữa bị tàn phế

mà anh vẫn thản nhiên như thiên hạ thái bình. “Anh cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy để

làm gì? Để cho mọi người biết thì xấu hổ lắm sao?”



“Tôi không cố cậy khỏe”,

chẳng qua anh… đã quen một mình mà thôi, không nghĩ sẽ có người cùng anh đối

mặt, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.



Thực ra anh không có cảm

lạnh, chỉ là … đau dạ dày mà thôi.



Ngay cả anh cũng ngạc

nhiên, cô lại có thể phát hiện ra anh không khỏe. Cả một buổi sáng, chị Vương ở

cùng một phòng với anh cũng không hề biết. Cho tới nay cũng chưa có ai nhìn ra,

anh còn tưởng rằng anh che giấu rất tốt.



Nhưng cô lại biết.



Ước chừng khoảng 15 phút,

chị Vương đã trở lại, cô dùng lý do đơn giản “Có một tên ngốc bị bệnh, em dẫn

anh ta đi khám” rồi liền kéo anh đi, từ đầu tới cuối không cho anh có cơ hội ý

kiến, ngoại trừ khi nghe đến hai chữ “ngu ngốc”, cái miệng có hơi há ra một

chút rồi ngậm lại ngay.



Nhưng mà, sự thật chứng

minh, cô cũng không nói gì sai, người này quả thực là kẻ ngốc.



Biết bác sĩ nói gì không?

Loét dạ dày! Căn cứ vào lời khai nhận tội khi bác sĩ khám bệnh thì anh đã đau

vài lần hơn một tuần nay, đến hôm nay thì dẫn đến xuất huyết nhẹ.



Cô thật sự không thể tin

được lại có người ngu ngốc đến như vậy, coi thường sức khỏe của bản thân đến

thế, nếu hôm nay cô không bắt anh đi khám, chắc anh vẫn tiếp tục trì hoãn… Đây

đúng một tên ngốc chính hiệu mà!



Bác sĩ nhìn vẻ mặt đằng

đằng sát khí của cô, như đang chuẩn bị muốn đánh vỡ đầu anh bất cứ lúc nào,

cười cười nói: “Anh nhìn xem, làm cho người ta lo lắng như vậy, tốt nhất là anh

mau xoa dịu bạn gái mình đi, cô ấy có vẻ rất tức giận.”



Đã quen với việc bị người

ngoài hiểu lầm, cô không có phản ứng gì nhiều, cứ nghĩ anh cũng sẽ làm như

không nghe thấy như bình thường, không ngờ anh lại quay sang nhìn cô, giọng nhỏ

đến mức giống như là tự nói cho mình nghe. “Tôi thường bị đau dạ dày…”



Bởi vì thường xuyên bị

đau, đó là bệnh cũ, nên không để ý đến.



Đây xem như… giải thích

sao?



Cô không biểu hiện sự bất

ngờ ra mặt, lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.



Lúc trước, khám xong chỉ

đưa anh đến trước cửa nhà rồi đi, người này cực kỳ quái gở, cô chưa bao giờ

trông cậy vào việc bỗng nhiên anh hiểu được đạo lí làm người, mời cô vào uống

một tách trà hay gì đó… Nhưng tình hình hôm nay lại khác, bị tạt nước lạnh thì

cứ tạt đi, cô kiên quyết đưa anh vào nhà.



Sự thật, quả nhiên như cô

dự đoán, anh nói không có thói quen mời bạn đến nhà, rất không quen. Cô giả vờ

không hiểu, bảo anh: “Cùng lắm thì cũng chỉ như ổ chó thôi, tôi đã chuẩn bị

tinh thần.”



Một tháng này cũng không

phải công cốc, cô đã biết cách để đối phó với anh. Chẳng qua anh chỉ không hay

nói chuyện, không hay tranh cãi mà thôi, cũng không thật sự quá lạnh lùng, chỉ

cần cô giả vờ câm điếc, anh sẽ nhượng bộ.



Quả nhiên, ánh há miệng

định nói, sau đó im lặng.



Cô biết thực ra anh không

có người thân bên cạnh chăm sóc, y theo tính cách của anh thì hẳn là bạn bè

cũng không nhiều, càng không thể có bạn bè thân thiết tới mức sẽ chăm sóc anh

khi ốm đau, bảo cô mặc kệ anh, thật sự là không làm được, nhất là với một tên

ngốc bị xuất huyết dạ dày mà còn tưởng là không có việc gì.



Trên đường về cô mua vài

nguyên liệu nấu ăn đơn giản, cùng anh đi lên tầng, bắt anh mở cửa, thế nên mới

biết anh ở tầng sáu, lại không có thang máy, mới nghe thôi mà chân đã nhũn ra một

nửa. Bình thường đi học, hơn ba tầng là cô đã đi thang máy. Đôi chân đẹp chưa

từng leo một lúc nhiều tầng như vậy, nhưng cô vẫn cắn răng, bền gan vững chí

hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.



Lần đầu tiên đến nhà anh,

kỳ thực không tệ như cô nghĩ, mặc dù không tính là sáng sủa sạch sẽ, nhưng cũng

không tới mức như ổ chó, ít nhất thì trên nguyên tắc, đồ đạc đều được đặt đúng

chỗ cần đặt.



Có thể nhận ra anh không

được tự nhiên. Có lẽ đúng như anh nói, không để bất cứ ai bước vào nhà mình.

Đối với anh mà nói, đây gần như là một không gian riêng, nên không thể thích

ứng với sự có mặt của người ngoài?



Cô nấu cháo, bắt anh phải

ăn xong, nghỉ ngơi, sau đó mới rời đi.