Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 4 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Mở mắt ra, nhìn thấy đầu

tiên là bữa sáng được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ.



Sữa đậu nành, bánh bao,

còn có một mẩu giấy nhớ.



Đối với việc thức ăn đột

nhiên xuất hiện trên bàn, anh đã học được cách không ngạc nhiên. Trong khoảng

thời gian này, luôn là vậy.



“Trông anh ngủ say như

vậy, tối hôm qua lại thức đêm sao? Anh á, bị thế mà vẫn chưa chừa, lần sau đau

dạ dày không cần uống thuốc, tôi sẽ trực tiếp bảo bác sĩ cho anh ít thạch tín.



P.S: Tôi định học xong

tiết đầu thì gọi cho anh, không anh lại gộp chung bữa sáng với bữa trưa. Nếu

anh đã dậy rồi thì cứ coi như chưa đọc mảnh giấy này”.



Bởi vì bác sĩ nói, ba bữa

ăn trong ngày của anh không điều độ, nếu như không thay đổi thói quen ăn uống,

đừng nói loét dạ dày mà xuất huyết, thủng dạ dày … đều sẽ đến “thăm” anh, vì

thế cô bắt đầu giúp anh chuẩn bị đồ ăn.



Bác sĩ còn nói, thời gian

này anh thích hợp ăn nhẹ, thức ăn dễ dàng tiêu hóa, vì thế cô đã xuống bếp nấu

cháo cho anh.



Cô nấu ăn cũng được gọi

là ngon, chưa thấy ai có thể nấu cháo thành thế này, còn bắt anh phải ăn bằng

hết. Người ta là thiên kim đại tiểu thư, chưa bao giờ vào bếp, lại vì anh đụng

nồi đụng muôi, thật sự không thể yêu cầu nhiều hơn.



Cô đối tốt với anh rõ như

ban ngày, mặc dù cô luôn nói đó là để chuộc lỗi, nhưng anh bị xuất huyết

dạ dày, đâu có liên quan gì đến cô? Những gì cô đã làm là quá nhiều, nếu nói để

bồi thường thì cũng đã chí tình tính nghĩa.



Từ việc theo anh đến chỗ

làm đến xâm nhập vào chỗ ở của anh, sự tồn tại của cô thực kì diệu, như nước,

hoặc như không khí, từng giọt từng giọt thẩm thấu vào cuộc sống của anh, mà sự

từ chối từ trong tiềm thức của anh, đối với cô đều không có hiệu quả.



Mỗi khi anh muốn nói lại

thôi, nhìn biểu hiện đó của anh, cô lại cười cười nói trước: “Tưởng thoát khỏi

tôi sao? Chờ đến khi anh khỏe lại như một con rồng, lúc đó tôi sẽ không xuất

hiện trước mắt anh nữa”.



Một cô gái như vậy, luôn

luôn tươi sáng, tự tin, biết rõ mình nên làm gì, phải làm gì, hơn nữa còn kiên

định mà thi hành, sự từ chối của anh là vô ích, sự lãnh đạm của anh không thể

làm cô cách xa… Như vậy có chút ngang ngược, nhưng lại ngang ngược đến tri kỷ,

làm cho người ta không cách nào ghét bỏ được.



Hình dung thì rất lỳ lạ,

nhưng cảm giác của anh với cô chính là như vậy.



———-



Chín giờ ba mươi tối,

Quan Nghị bàn giao công việc của ngày hôm nay, đang chuẩn bị ra về thì di động

trăm năm mới kêu một lần bỗng đổ chuông du dương. Hơi thở của anh nghẹn lại,

trái tim co thắt trong một giây. Anh lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị một

số lạ.



“Alo, Quan Nghị…”



Anh nhíu mày, suy nghĩ

một lát: “Thải Lăng?”



“…Ừ”, có tiếng trả lời

nhẹ nhàng



Xung quanh rất ồn ào, anh

nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi. “Cô ở bên ngoài?”



“… Tụ tập với bạn trung

học… uống chút rượu, không thể lái xe, anh có thể tới đón tôi không?”



Âm thanh không được rõ

lắm, anh đi ra một góc, đưa điện thoại gần sát lỗ tai: “Cô đang ở đâu?”



“…” cô đọc một chuỗi địa

chỉ.



“Được, tôi biết chỗ đó,

hai mươi phút nữa là tới”. Cúp điện thoại, nói với chị Vương một tiếng, vội

vàng cầm chìa khóa xe rời đi.



Chạy đến chỗ karaoke mà

cô nói, lúc dừng xe thì đôi mắt đang tìm kiếm liền thấy cô đứng nói chuyện với

một chàng trai, anh ta đỡ lấy cánh tay cô, cô nhã nhặn nở nụ cười, lui về sau

tạo khoảng cách. Cô đưa tay đỡ lấy đầu hơi choáng và liếc thấy anh đang đi tới.

Cô rất tự nhiên chạy qua, bám vào cánh tay anh: “Quan Nghị, anh đã đến rồi”.



“Ừ”, anh khẽ trả lời. “Cô

ổn không?”



“Đầu có chút mơ màng”.



Anh nghiêng đầu nhìn cô

gái đang khẽ tựa vào vai mình. Hình như cô thực sự đã say, khuôn mặt xinh đẹp

hiện lên hai vệt đỏ bừng, cực đẹp, cực mê người.



“Lăng Lăng …” Chàng trai

vừa nói chuyện với cô bỗng lên tiếng.



“Cảm ơn, nhưng không cần

làm phiền bạn, có người đón tôi rồi”.



“Vậy… được rồi.”. Trên

khuôn mặt tuấn tú kia không giấu được vẻ thất vọng cùng với tình yêu say đắm,

Quan Nghị đã nhìn ra.



“Đi xe của tôi”, quơ quơ

một chùm những vật kim loại, chiếc chuông được gắn ở vòng khóa phát ra âm thanh

leng keng.



Cô dễ dàng đem chìa khóa

giao cho anh, không nghi ngờ gì mà tin cậy và dựa vào, mặc cho anh đỡ cô rời

đi.



“Oh? Thải Lăng có bạn

trai từ khi nào vậy?”, một bạn nữ thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi

với nhau, kinh ngạc hỏi. Sự tin cậy và dựa dẫm đến như vậy, có ngu ngốc mới đi

nghi ngờ quan hệ của họ. Thế này, kiểu gì cũng có một đám người cùng tan nát

cõi lòng.



Bên trong xe, Quan Nghị

đi với vận tốc trung bình 50km/h, không dám đi quá nhanh, sợ cô vừa uống rượu

sẽ thấy không thoải mái.



Gió đêm lành lạnh thổi

vào cửa sổ xe, cô tỉnh táo lại đôi chút. “Lên núi ngắm cảnh đêm được không? Tôi

nghĩ còn quá sớm để trở về”. Về nhà, vẫn là đối mặt với sự cô đơn. Ở cùng với

anh, cho dù anh luôn trầm mặc, ít nhất cô cũng không phải chỉ có một mình.


không thấy cô trả lời, anh không lấy làm phiền mà hỏi lại lần nữa.



Vì sao tức giận? Ngày hôm

qua sau khi thở phì phì rời đi, cô cũng tự hỏi như vậy.



Bởi vì anh vẫn thờ ơ như

không có chuyện gì khiến cô thấy nhiệt tình của mình thật ngu ngốc? Hay là….

đột nhiên ngộ ra rằng anh không có chút cảm giác nào với cô, chỉ coi cô là một

người bạn đơn giản đến không thể đơn giản hơn… Oh, không, thậm chí thực sự

không được coi là bạn.



Đồng thời cô nhớ tới, nếu

Quan Nghị là chủ nhân của bản ghi chép đó, cũng có nghĩa là trong tim anh có

một cô gái, yêu rất sâu nặng, không thể tự kiềm chế, còn từng khiến cô thấy

thương tiếc, cơ hồ là động lòng.



Đúng vậy, cô động lòng.



Từ lúc chủ nhân bản ghi

chép còn là một người xa lạ chưa từng gặp thì cũng đã thu hút cô. Một khi đã

biết rồi, đồng thời trở thành một chàng trai sờ sờ ngoài đời, tình cảm còn ái

muội khó hiểu thì cô hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, trái tim đắm chìm

khiến cô cũng không thể tự chủ được…



Nhưng mà … đây lại là một

chàng trai đã có người trong lòng, thật đau đầu.



“Quan Nghị, tôi đang hỏi

anh đó”.



“Hả”, há mồm đang muốn ăn

bữa sáng, câu nói của cô làm anh bỏ bánh mỳ nướng xuống, chăm chú lắng nghe.



“Anh ăn đi, không cần

thiết phải nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi…”



Anh gật đầu, bắt đầu ăn

sáng, cho đến khi bánh mỳ nướng với trứng chỉ còn một phần ba, cô mới chần chừ

mở miệng: “Quan Nghị, bây giờ anh có thích ai không … Ý tôi là, anh vẫn yêu cô

ấy sao?”



Động tác cứng đờ, bánh mỳ

nướng đột nhiên mất đi hương vị, anh cố nhai, cố nuốt.



Lạc Thải Lăng cười khổ,

xem ra, vẫn còn rất quan tâm…



“Chuyện này, nếu… tôi nói

là nếu, nếu có ngày có cô gái khác thích anh, anh sẽ suy nghĩ mà chấp nhận

chứ?” dù sao, tình cảm kia cũng đã làm anh thấy cay đắng khôn xiết…



“Nếu?” đột nhiên nhắc tới

điều này, chỉ là đơn thuần là ý nghĩ nhất thời thôi sao? “Nếu là vấn đề giả

định, tôi không thể trả lời”.



“Vậy nếu giả sử là tôi

thì sao?” nín thở mà hỏi.



“…” Anh buông cốc thủy

tinh xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Không buồn cười”.



Ai nói đùa với anh ta

chứ, thật muốn lấy cốc đập cho anh ta một phát.



“Suy nghĩ chút đi, chỉ là

giả định thôi mà, Quan Nghị”.



Anh nghiêng đầu nhìn cô,

như đang suy nghĩ về ý nghĩ cố chấp khác thường của cô, truy hỏi rốt cuộc

nguyên nhân là gì. “Cô bị làm sao vậy, Thải Lăng?” Cô thật sự rất quái lạ, làm

anh thấy mơ hồ… nói đúng hơn, anh chưa bao giờ hiểu nổi cô.



Lạc Thải Lăng ỉu xìu hạ

vai “Quên đi, quên đi, coi như là tôi chưa có hỏi.”



Bộ dạng ủ rũ của cô, anh

nhìn, trong lòng có cảm giác là lạ. Cô luôn luôn tự tin rạng ngời, nụ cười rực

rỡ, làm cho tâm trạng người khác cũng cảm thấy tốt hơn…



Cô xoay người đi vài

bước, lại quay đầu. “Tôi mang xe đi bảo dưỡng, lát nữa anh có thể đưa tôi đi

học không?”



Anh vô thức gật đầu. “Cô

học đến mấy giờ?”



“Anh muốn đến đón tôi

sao?”



Anh gật đầu. Không thì cô

về nhà bằng cách nào?



Nhìn nụ cười tươi sáng

của cô, Quan Nghị không hiểu chuyện này có gì mà vui vẻ như vậy.



“Ba giờ, ở cổng trường

nhé”.



Anh lại gật đầu, tỏ vẻ đã

nhớ kĩ.



Lạc Thải Lăng mỉm cười,

cảm thấy mỹ mãn mà bưng nước trái cây lên nhâm nhi.



Tuy rằng bình thường anh

chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, có khi còn không có phản ứng, nhưng cô biết,

những điều cô nói, anh có để ở trong lòng, như vậy là đủ rồi, anh cũng không

phải hoàn toàn không thèm để ý.



Trong lòng cô hiểu rõ

rằng nếu kiên trì muốn đi vào con đường tình cảm này thì tất nhiên là không

công bằng, cô sẽ phải trả giá rất nhiều mà anh lại cảm nhận được quá ít. Uất

ức, chua xót là có thể đoán trước được. Nhưng trên đời này vốn không có gì là

tuyệt đối công bằng, nhất là chuyện tình cảm. Nếu trả giá mười phần mà có thể

đổi lấy một phần hồi đáp của anh, cô tình nguyện thử.



Ba cô, tuy rằng hiếm khi

ở cùng với cô, trong trí nhớ luôn chỉ có một mình cô đối diện với bốn bức tường

lạnh lẽo của phòng ăn, nhưng như vậy không có nghĩa là ông không thương yêu cô,

là do ông quá bận. Việc làm ăn quá lớn, tiếng tăm trên thương trường càng hiển

hách thì thời gian ở bên cạnh con gái lại càng ít đi.



Nhưng cô rất kính yêu người

cha này, ông dùng tác phong tích cực, cứng cỏi trên thương trường giáo giục cô,

làm cho cô hiểu rõ trên đời không có gì gọi là ngồi mát ăn bát vàng, chỉ cần

không trái với đạo đức lương tâm, muốn cái gì nhất định phải tự mình giành lấy,

dù có thành công hay không thì vẫn không hối tiếc.



Vì thế, cô sinh ra trong

môi trường sung sướng nhưng lại kiên cường độc lập, không bị nuông chiều thành

đại tiểu thư kiêu căng ương ngạnh, chờ cơm nước dâng đến tận tay.



Chuyện tình cảm cũng vậy,

cô nghĩ nếu ba biết, ông cũng sẽ bảo cô như vậy!