Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 5 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Ngày hôm đó, sau khi đưa

cô đi học, anh mới biết chỗ làm việc của anh cách trường học của cô khá gần.

Lúc này mới đột nhiên kinh hãi, chuyện về cô, anh thực sự biết rất ít.



Không phải là do cô không

nói, mà là anh chưa từng nghĩ tới việc hỏi. Anh chỉ biết, gia đình cô giàu có,

cô thì xinh đẹp, tính tình lại tốt, không ít người theo đuổi, thành tích học

tập hẳn cũng không quá kém…



Sau bởi vì hai người thân

mật hơn, đưa đón cô rất nhiều lần, nên biết thêm chỗ ở của cô, chỉ như vậy.



Cô rất ít khi lái chiếc

xe mà ba mua tặng lúc 18 tuổi khi cô lấy được bằng lái nữa, bởi vì cô thích cảm

giác ngồi ở phía sau anh, ôm thắt lưng anh, ngửa mặt đón gió trên đường. Bạn

học của cô khi biết có một chàng trai rất lịch sự hay đưa đón cô thì cười mà

hỏi rằng từng có rất nhiều “liệt sỹ” đều đã ôm kiếm mà về, rốt cuộc anh ta dùng

chiêu thức gì mà có thể theo đuổi được cô…



Cô chỉ cười mà không nói.



Đáng lẽ ra phải nói là cô

theo đuổi anh, hơn nữa còn đang trong giai đoạn nỗ lực. Nhưng cô không nói, họ

sẽ nghĩ là cô nói đùa.



Sau giờ học, từ xa đã

thấy một dáng người vững vàng đứng đợi ở cổng trường, cô nở nụ cười bước nhanh

đến. “Hi! Chờ lâu chưa vậy?”



“7 phút 38 giây”, đưa mũ

bảo hiểm cho cô, nói ra con số chuẩn xác



… Quả nhiên đã bị máy

tính đồng hóa, ngay cả thời gian mấy phút mấy giây cũng báo cáo đầy đủ.



Cô nhảy lên phía sau xe,

hai tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng anh, hơi nhích người lên, cằm để lên vai

anh, cười nói: “Trốn làm?”



Quan Nghị ngoái đầu nhìn

lại: “Chị Vương biết.”



Không chỉ biết, còn để ý

thời gian nhắc anh nhanh đi, đừng để Tiểu Lăng chờ.



“Tối nay đi mua nguyên

liệu nấu ăn, em nấu mì hải sản cho anh ăn”. Gần đây anh lại bị đau dạ dày,

không để ý từng chút không được.



Anh gật nhẹ đầu một cái,

nhấn ga đi.



Dường như đã trở thành

thói quen, những ngày mà cô có tiết học vào buổi chiều thì anh sẽ đến đón cô,

cùng nhau đến chỗ làm của anh, cô cùng anh làm việc, sau khi tam tầm thì đến

chỗ ở của anh, cô luyện tập nấu ăn, mà anh thì làm chuột bạch… cô đã nói như

vậy.



Nhưng thực ra anh biết,

đó là do cô quan tâm đến sức khỏe của anh, không cho anh ăn đồ ăn ngoài, nhất

là khi dạ dày đã bị chính sự vô tâm của anh hại thành thế này.



Nếu không cô sẽ không mua

nhiều sách dạy nấu ăn như vậy. Lúc anh bận rộn, cô sẽ ngồi yên bên cạnh nghiên

cứu chế độ ăn uống tẩm bổ, còn có một số loại nước ép trái cây và rau củ tốt

cho dạ dày, để thỉnh thoảng nấu cho anh ăn…



Cô là thiên kim đại tiểu

thư, bàn tay mềm mại chưa từng làm việc nặng nhọc, việc ép nước trái cây để

uống dưỡng da coi như là sở trường, nhưng nấu ăn thì quả thật là làm khó cô,

anh từng vì nguyên nhân này mà giấu không cho cô biết mình bị đau dạ dày.



Từ một cô gái được nuông

chiều không biết cầm nồi chảo, đến bây giờ đã biết nghiên cứu thuốc bổ, các món

ăn… Cô thật sự tiến bộ rất nhiều, tay nghề nấu nướng cũng bắt đầu được nâng

cao.



Một tuần trước khi thi

giữa kì, đột nhiên bệnh cũ của anh lại tái phát, vốn định uống mấy viên thuốc

cho xong, nhưng lại bị cô biết, bắt đi khám. Tình trạng lần này so với lần

trước càng nghiêm trọng, vì thế cô đã ở tình trạng rất quen thuộc với bác sĩ,

cả hai cùng cằn nhằn anh.



Bởi vì bác sĩ đã căn dặn,

bảo anh tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa phải để ý đến việc ăn

uống, vì thế dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, anh đành gọi điện xin nghỉ phép.

Mà mấy ngày nay, cô đều đến nhà anh, giúp anh chuẩn bị ba bữa, việc duy nhất

anh cần làm, chính là ngoan ngoãn nghỉ ngơi… Oh, đúng rồi, còn phải ăn hết thức

ăn mà cô chuẩn bị.



Cô mang đến một đống DVD,

những khi anh tỉnh, cô liền cùng anh xem; khi anh ngủ, cô ngồi bên giường đọc

sách, chuẩn bị cho kì thi giữa kì, có lúc thì lau nhà, giặt quần áo, tóm lại,

cô luôn có cách để tìm việc làm cho mình.



Cô không chỉ quan sát

anh, không để cho anh đi ngủ muộn, không cho anh ăn qua loa, còn không để cho

anh quá mệt mỏi…



Anh không thích bị ràng

buộc, mà cô lại hạn chế anh không ít việc, nhưng đến nay anh chưa từng từ chối.



Anh lo là cô lúc nào cũng

ở đây, vậy kì thi thì phải làm sao? Sinh viên không phải mượn vở nhau chép bài,

thì cũng là trao đổi đề thi những kì trước, cùng giảng viên chơi trò đấu trí…

Cô ấy không tham gia sao?



Cô vẫn cười cười nói:

“Không sao, không sao. Không thành vấn đề.”



“Thật không?”



“Ah, xem thường em vậy!

Thế này đi, chúng ta làm một giao ước, nếu kết quả không tốt, bổn cô nương mặc

cho anh sai khiến, còn nếu kết quả tốt?”



“Em muốn cái gì?” Đừng

nói là chơi anh một vố gì chứ.



“À, em nghĩ xem… Có rồi!
mí mắt anh đã híp lại vì buồn ngủ, vô thức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Mấy ngày nay không có ai bên canh giục anh đi ngủ sớm và chúc ngủ ngon, luôn

không để ý mà làm việc muộn quá giờ đi ngủ, hơn nữa bị chuyện của cô làm cho

phân tâm, ban đêm không có cách nào ngủ ngon. Vừa được rảnh rỗi một chút là

không thể chịu được cơn buồn ngủ.



Trong mông lung, mơ hồ

cảm thấy có người phủ lên người anh thứ gì ấm áp, cảm giác mềm mại rơi vào trên

tóc, trên mặt, cảm thấy thoải mái dễ chịu khiến anh không muốn tỉnh lại…



Nếu không phải vì cảm xúc

mềm mại ấm áp ấy rơi vào trên môi.



Anh ngạc nhiên bừng tỉnh,

nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần ngay gang tấc.



Cô lập tức lui lại, làm

bộ như không có việc gì, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Tỉnh rồi à! Anh đã

ngủ ba tiếng, chắc gần đây lại thức đêm?”



Lúc này anh mới kinh

ngạc, không biết vì sao mình lại mơ mơ màng màng ngủ trên đùi cô. Nhanh chóng

ngồi dậy, chiếc áo trên người rơi xuống, anh tiếp được, đưa mắt nhìn cô.



Khóe môi anh vẫn còn cảm

giác âm ấm ấy. Cô có thể làm như không có chuyện gì, nhưng anh thì không thể.

“Thải Lăng, chúng ta…”.



Như là sớm đoán được anh

muốn nói gì, cô nhẹ nhàng cắt ngang. “Đừng nói, cứ coi như chưa có chuyện gì

xảy ra, chúng ta vẫn như trước đây, được không?”



Anh nhìn cô chằm chằm,

không nói lời nào.



“Em biết anh đang nghĩ

gì, thật sự biết. Đừng quên, em đã đọc qua bản ghi chép kia vô số lần, nhớ rõ

từng chữ, từng câu. Nếu có ai đó bước vào thế giới nội tâm của anh, hiểu rõ tâm

tình của anh thì cũng chỉ có thể là em. Ngay đến người con gái mà anh yêu với

cả tấm lòng cũng không hiểu anh như em, không phải sao? Thế nên, anh thật sự

không cần nói với em điều gì hết, em đều hiểu được.”



Thật không? Cô đều hiểu

được? Vậy sao còn…



“Nhưng em vẫn thích anh,

cũng không có mâu thuẫn gì. Anh yêu cô ấy theo cách của anh, em dùng phương

thức của em để bày tỏ tình cảm của mình. Có lẽ có một ngày cô ấy sẽ cảm động

trước tấm chân tình của anh, cùng anh nên duyên; cũng có thể có một ngày, anh

phát hiện cảm giác ở bên cạnh em rất tốt, có chút rung động, hoặc là, cuối cùng

em thấy chúng ta không thích hợp để yêu nhau, ngược lại sẽ làm bạn tốt cả đời…

Ai biết được? Không thử thì vĩnh viễn không có câu trả lời.



Quan Nghị, em không phải

là một người mơ tưởng, hôm nay còn có thể ngồi ở đây, là vì em rất hiểu tính

cách của anh, nếu trong lòng anh không có sự tồn tại của người này, căn bản sẽ

không bận tâm mà để ý tới cô ấy. Em nói, anh nghe; em căn dặn, anh ghi nhớ

trong lòng. Trước mắt, anh cũng không chán ghét khi làm bạn với em, đúng không?

Cứ duy trì như vậy là tốt rồi, nói không chừng đến ngày nào đó, anh đột nhiên

phát hiện không thể sống thiếu em, chủ động mở miệng muốn em làm bạn gái anh.

Nếu anh bắt đầu cảm thấy không thể chịu đựng được người con gái này, hãy nói

ngay với em, em sẽ không quấn quýt lấy anh nữa, như vậy, có thể chứ?”



Đây là điều mà cô ấy biến

mất trong một tuần để suy nghĩ ra sao?



Một cô gái có điều kiện

xuất sắc như cô, tất nhiên chưa từng phải hạ mình trong chuyện tình cảm, để nói

được như vậy, rất khó khăn phải không?



“Tôi không hiểu…”, anh

không chỉ một lần nhìn thấy những người theo đuổi cô đứng trước cổng nhà cô, ở

trường học, so với những người đó, điều kiện của anh không thể nói là tốt hơn,

đâu đáng để cô kiên trì theo đuổi?



Đơn giản ba chữ, cô có

thể hiểu ý một cách chính xác. “Anh biết không? Trước khi gặp anh, em đã đọc đi

đọc lại bản ghi chép của anh, mỗi lần đọc lại thấy được một cảm giác sâu sắc mà

trước đó chưa từng có. Một lần đọc là một lần cảm động. Đời này anh có thể bỏ

ra bao nhiêu tình cảm thì đã yêu cô ấy bấy nhiêu. Khi đó em đã nghĩ, nếu có một

người con trai dùng cả tấm lòng chờ đợi em như vậy, chắc chắn em sẽ là một

người con gái hạnh phúc nhất thế giới. Sau đó, gặp được anh, muốn tiếp cận anh,

gần gũi, hiểu anh, đến cuối cùng, mới hiểu được rằng trên người anh có một cái

gì đó giống như vậy. Với việc gì cũng đều lạnh nhạt, nhưng một khi đã nỗ lực

thì sẽ điên cuồng cố chấp cả đời. Có lẽ khí chất đó đã thu hút em một cách rất

tự nhiên. Ở trong mắt mọi người, em là một đứa con gái được nuông chiều, nhưng

có được càng nhiều thì ngược lại càng trống trải, cô đơn, tất cả chỉ là vẻ bề

ngoài mà thôi. Trên đời này, có thể có bao nhiêu thứ vĩnh cửu? Là anh cho em

cảm giác được sự vĩnh cửu đó, Quan Nghị, em muốn ở bên anh cả đời.”



Như vậy… có thể xem là

tình yêu sao?



Cô nói nhiều như vậy,

thực ra anh không hiểu hết hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ấy nói đúng một điều,

nếu anh không thích cô, sẽ không bận tâm đến sự tồn tại của cô. Cô là một trong

số rất ít những người có quan hệ mật thiết trong cuộc sống của anh.



Mặc dù, đó không phải là

tình yêu. Nhưng cô hy vọng, cho dù không phải hôm nay thì sau này cũng có thể,

ý cô là như vậy sao?



Không muốn có bất kì sự

dây dưa tình cảm nào, nhưng vì người đó là cô nên không cách nào mở miệng từ

chối được, anh không đành lòng… thấy cô rơi lệ.



“Nếu… không được thì

sao?” anh chần chừ nói, anh không muốn cô sẽ hận anh.



“Vậy thì làm bạn tốt cả

đời.” cô cười cười. “Nếu có một ngày, cô ấy chấp nhận anh, phải nhớ là nói với

em đầu tiên đấy! Không cần khó xử, cũng đừng nghĩ làm tổn thương em, em sẽ chúc

phúc cho anh, thật đó! Bất kể là như thế nào, anh nhất định phải hạnh phúc,

sống cả đời này với người ấy. Đó là những gì anh xứng đáng nhận được.”



Ngày hôm nay, trời xanh

mây trắng, anh cùng cô hứa hẹn, bất luận là có yêu hay không thì đều không hối

tiếc, mà cười chúc phúc nhau.