Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 6 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Trong góc nhà hàng.



Những món ăn được sắp xếp

khéo léo trước mắt, Lạc Thải Lăng tay cầm dao nĩa, tao nhã ăn cơm. Chàng trai đối

diện chăm chú nhìn cô, đôi mắt mang nét cười, ánh nến chập chờn làm đường cong

của khuôn mặt anh tuấn càng thêm nhu hòa, có ảo giác gần như trìu mến.



“Trên mặt em có dính thức

ăn sao?”



Đỗ Phi Vân hơi ngạc

nhiên, cười khẽ: “Không có!”



“Vậy sao anh không ăn, cứ

ngồi đó nhìn em làm gì?”



Anh lắc đầu. “Nhìn em ăn,

cũng là một sự hưởng thụ”. Mỗi lần ở cùng một chỗ với cô, anh sẽ không để thời

gian của mình bị lãng phí vào những thứ khác.



“Miệng anh thật ngọt,

đáng tiếc là bổn cô nương sẽ không bởi vậy mà sung sướng, vui vẻ đến mức quên

mất mình là ai. Anh hãy dành chiêu này lại để đối phó với những người ái mộ đếm

không hết của anh đi”. Cô quen biết Đỗ Phi Vân đã nhiều năm, em gái Đỗ Phi Vụ

của anh là bạn thời tiểu học với cô, gia thế của hai người cũng tương đương

nhau, hai bên cha mẹ cũng từng có ý ghép đôi bọn họ.



Anh là một hình mẫu “bạch

mã hoàng tử” điển hình mà các nữ sinh thầm ngưỡng mộ, văn võ song toàn, tuấn tú

tao nhã, khí chất đường hoàng, ăn nói lịch sự. Những năm 9, 10 tuổi còn chưa

hiểu chuyện, cô cũng từng là một trong số những “nữ sinh” kia.



Anh giúp cô học toán, dạy

cô chơi bóng, cùng cô trò chuyện. Người tất cả mọi thứ đều xuất sắc như anh, dễ

dàng trở thành đối tượng trong lòng các cô gái trẻ. Khi đó cô cảm thấy, trên

đời không có ai toàn vẹn hơn anh, vĩ đại hơn anh. Trong lần sinh nhật năm đó,

cô còn ước nguyện là sau này sẽ kết hôn với anh, bảo anh chờ cô 10 năm.



Tim anh cũng được xem là

đủ mạnh mẽ, không bị cô dọa cho bỏ chạy, còn vuốt tóc cô, cười cười chấp nhận

lời thổ lộ: “Được, chờ Lăng Lăng lớn lên, anh sẽ lấy em!”



Cô có tài đức gì mà có

thể được như thế? Cư nhiên làm cho “bạch mã hoàng tử” trong cảm nhận của mọi

người chấp nhận lời cầu hôn của mình, nếu để đám nữ sinh thầm mến anh biết

được, cô sẽ bị vây đánh.



Nhưng theo thời gian dần lớn

lên, càng hiểu chuyện thì cô càng hiểu rõ tình cảm ấy đơn thuần chỉ là sự

ngưỡng mộ, trong giai đoạn trưởng thành của mỗi người, đều có những mối tình mơ

mộng như vậy, nhưng đối với tình yêu chân chính vẫn còn là khoảng cách rất xa.

Như lời nói đùa thời thơ ấu, dường như đã là chuyện quá khứ xa xôi, rốt cuộc

cũng không ai nhắc lại.



Bây giờ hai người họ

giống như bạn bè, thỉnh thoảng tụ tập, trò chuyện về những điều lặt vặt trong

cuộc sống. Anh có nhiều bạn gái, “lịch sử tình trường” từ nhỏ đến lớn của anh,

cô còn biết rõ hơn cả cha mẹ anh nữa.



Nếu nói là một người bạn

lâu năm, chi bằng hãy nói anh là vị thần bảo hộ của cô.



Trong trí nhớ, tựa như

không có gì là anh không làm được, bất cứ chuyện gì xảy ra đến tay anh đều có

biện pháp giải quyết. Khi còn nhỏ, một số bài tập toán rắc rối đã được giải

quyết dễ dàng dưới ngòi bút của anh. Thành tích tốt của cô chính là nhờ có anh.

Cô cùng Đỗ Phi Vụ cãi nhau, la hét đòi tuyệt giao, nhưng sau lưng lại khóc đến

chết đi sống lại, vẫn là anh ở giữa đứng ra hòa giải. Cách xử sự, đối đãi người

khác của cô chịu sự ảnh hưởng rất lớn của anh. Sau này hai người đều có đối

tượng để tìm hiểu, cô bị mối tình đầu phụ bạc, là anh dùng nắm đấm thay cô trút

giận. Lúc đó cô mới phát hiện cú đấm của người đàn ông phong nhã này, lực tuyệt

nhiên không hề yếu.



Anh hiểu cô hơn so với

bất cứ ai khác, gặp phải chuyện gì, người đầu tiên cô tìm đến không phải là

người cha đụng thì ít cách xa thì nhiều, mà là anh. Trong những năm tháng

trưởng thành cô độc của cô, chỉ có anh làm bạn, anh đối với cô mà nói, còn thân

thiết hơn cả người nhà.



Đỗ Phi Vân nhâm nhi chút

rượu vang, sau đó mới cầm dao nĩa, tao nhã ăn cơm. “Gần đây luôn không gặp được

em, đang bận việc gì?”



“Bận yêu chứ sao!” đối

với tất cả mọi chuyện của mình, cô chưa từng nghĩ sẽ giấu anh, trên đời này anh

là người hiểu cô nhất, cô với anh, không có bí mật.



Hai tay dừng lại, anh

ngạc nhiên nhìn cô: “Yêu?”



“Đúng vậy, em thích một

người, anh có mừng cho em không?”



Vẻ mặt của anh không có

nửa phần thay đổi, tiếp tục ăn cơm. “Chọn một ngày dẫn anh ta đến gặp anh, mắt

nhìn người của em thì cần phải xem lại”.



“Anh nói gì, Đỗ Phi Vân!”

cô phản đối.



“Để anh nghĩ lại xem lần

trước em nói câu này là vào lúc nào?” nhẹ nhàng nói, dường như ám chỉ về khoảng

thời gian trong quá khứ, làm cô nhất thời đỏ mặt.



“Chuyện đã lâu như vậy,

anh vẫn nhớ kỹ như thế để làm gì?”



Thản nhiên nhướng mày

“Anh cũng không muốn”. Thực sự mối tình đầu của cô làm anh ấn tượng quá sâu,

đến bây giờ vẫn chưa quên được. Bắt cá hai tay, không… là ba tay, vậy mà cô

chẳng hay biết gì suốt nửa năm, lòng tràn đầy tin tưởng rằng mình đã gặp được

một người đàn ông tốt.



Sau khi sự việc vỡ lở, cô

khóc đứt gan đứt ruột đến tìm anh. Khi biết được chuyện này, anh cũng không

đoán được mình lại tức giận tới vậy, đem gã kia đánh đến phải nhập viện.



“Được rồi được rồi, em

nói thật với anh. Không phải là em không muốn đưa người đó đến gặp anh, mà là

trước mắt, mới chỉ có em đơn phương thích anh ấy, người ta chưa đồng ý làm bạn

trai của em”. Thật là, chuyện này thực xấu hổ, tại sao cứ nhất định bắt cô nói

ra?



“Trên đời này còn có

người dám từ chối Lạc đại tiểu thư em sao?”. Với hiểu biết của anh, có vô số

liệt sĩ tình nguyện ngã gục dưới chân Lạc đại tiểu thư. Chẳng qua là, có lẽ một

khi bị rắn cắn, sợ hãi đến mười năm, mối tình đầu đã để lại trong cô bóng ma

quá lớn, trong tiềm thức cô luôn giữ mình, không còn dễ tin vào đàn ông và tình

yêu.



“Cũng không phải là tại

điều kiện bên ngoài, mà là trong lòng anh ấy đã có người khác rồi. Cho nên anh

không cần lo lắng là em lại bị lừa, anh ấy không thèm lừa em.”



“Tại sao em thích anh


Theo ánh mắt cô dời đến

chiếc hộp nhung đỏ để trên giường, thần sắc cứng đờ.



“Được không, được không,

được không?” cô liên tục hỏi, trong mắt tràn đầy mong muốn. Cô luôn dùng ánh

mắt này nhìn anh, mà anh cũng luôn không thể nhẫn tâm với ánh mắt ấy.



Lễ vật này, đã ở bên

người anh suốt 2 năm, vốn, cũng là quà sinh nhật 20 tuổi của một người.



“Sao không nói gì? Vậy

coi như là anh đã đồng ý?” cô tháo nốt chiếc bông tai còn lại, để vào túi anh.

“Coi như là anh với em đổi đi”.



Quan Nghị nắm chặt tay,

cố nén cảm xúc kích động.



Cô không hiểu được ý

nghĩa của vật ấy, anh cũng không nói nên lời, dù sao… giữ ở bên người cũng

không có tác dụng, vậy tặng cô, cũng không sao.



Lặng im một lát, anh cứng

ngắc gật đầu, không để ý đến chút chua chát trong đôi mắt hơi cụp xuống của cô.



Nở nụ cười thật tươi, cô

vươn tay ra lấy, mở nắp hộp ra, bông tai pha lê sáng lấp lánh, dưới da thịt

trắng nõn mềm mại của cô, tỏa ra một vàng sáng rực rỡ, đẹp lung linh chói mắt,

như thể cô vốn dĩ là chủ nhân của nó…



Trong nháy mắt, anh như

bị choáng ngợp.



“Không phải anh nói, chưa

tặng em quà sinh nhật sao?”



“Ừ.”



“Vậy, em muốn lấy cái này” mang theo nụ cười nhẹ làm say lòng người, cô tiến

đến, hôn lên đôi môi vẫn đang sửng sốt của anh.



———-



“Hôm nay có gió gì mà anh

trai yêu quý của em lại mời em ăn tối?” Đỗ Phi Vụ nói “Hay là trời sắp mưa?”



Đỗ Phi Vân nhéo chóp mũi

em gái “Dạo này bận quá”.



“Đúng vậy, anh rất bận

rộn, em chỉ là một cô em gái bé nhỏ không đáng để bận tâm mà thôi, không quan

trọng chút nào” Nghe thật là chua mà. Anh sớm biết rằng, cô em gái tinh quái

này, đã muốn trêu ai thì sẽ không dễ buông tha người đó.



“Em có việc gì, không

phải nhận được điện thoại của anh là vội vã đến đây? Nói những lời này mà không

sợ cắn vào lưỡi?” Anh đối với người nhà đã quá rõ ràng, cũng không dung túng cô

bịa đặt gây chuyện.



Đỗ Phi Vụ lè lưỡi “Anh

không phải nói em như vậy, thương Lăng Lăng cũng không ít hơn em.” có khi cảm

thấy anh như có tận hai em gái.



“Con nhóc, em còn ghen tỵ

với Thải Lăng?” lúc trước chính cô hào phóng nói muốn tặng anh trai cho bạn

thân, mười năm sau mới đổi ý, có phải đã quá muộn?



“Ai bảo anh chỉ lo cho

cậu ấy, không quan tâm đến em. Mặc kệ, hôm nay anh phải cùng em ăn cơm, đưa em

đi dạo phố, đi xem phim, anh trả tiền” kéo cánh tay anh trai, lắc qua lắc lại,

ra vẻ nũng nịu của con gái.



“Làm gì có chuyện này?

Gần đây cũng không gặp cô ấy, ngay cả quà sinh nhật cũng phải nhờ quản gia

chuyển dùm!”



“Hả?” bước chân khựng lại

“Cậu ấy đang bận cái gì?”



“Sao em không tự mình hỏi

cô ấy?” anh cười nhẹ, thản nhiên nói sang chuyện khác “Không phải em muốn xem

phim sao?”



Đỗ Phi Vụ hoàn hồn, vội

vàng chạy theo “Này, anh, nhất định là anh biết. Chuyện gì Lăng Lăng cũng kể

với anh mà. Nói đi, nói đi, em nhất định sẽ không khai ra là anh nói”.



“Đỗ Phi Vụ, anh không

phải mấy bà tám” không thích hợp nói lung tung.



“Em đâu có bảo anh giống

như vậy. Nói đi mà, đừng có dụ người ta tò mò!” đem hết tất cả chiêu thức mình

biết, cố gắng quấn lấy.



Đỗ Phi Vân ngoái đầu nhìn

lại, đang định nói điều gì, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu cô, dừng ở một điểm.



Quan Nghị. Đó là nguyên

nhân khiến anh chú ý.



Đỗ Phi Vụ thấy anh trầm mặc,

cũng nhìn về hướng đó “Này, kia không phải là cô gái vẫn thầm mến anh từ lâu

sao? Anh đột nhiên có hứng thú với cô ta?” hiển nhiên mục tiêu của họ là khác

nhau.



Anh đưa mắt nhìn em gái.



“Diêu Thiên Tuệ, học muội

thời cấp ba của anh, cô ta thích anh từ lâu, anh luôn nhẹ nhàng, lịch sự, như

có tình rồi lại như vô ý làm người ta vừa yêu vừa giận, không biết là nên buông

tha hay là tiếp tục yêu anh.”



“Liệu em có thể giải

thích một chút, tình trạng hiện tại kia là thế nào?” tuy rằng khoảng cách hơi

xa, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy hai bên không phải là mối quan hệ bình

thường.



Đỗ Phi Vụ nhún vai: “Anh

không hiểu gì về tâm lý phụ nữ hết. Người cô ta thích không tỏ tõ thái độ,

đương nhiên là phải tìm người thích cô ta để an ủi rồi, sao có thể dễ dàng bỏ

qua chứ?”



Là như vậy sao? Đỗ Phi

Vân nhíu mày suy ngẫm.



“Xin lỗi, Tiểu Vụ, anh có

chút việc, hẹn ngày khác sẽ đưa em đi dạo phố”.



“Ơ, anh đi đâu” mãi đến

khi bị vứt bỏ, Đỗ Phi Vụ còn không dám tin, anh cứ bỏ rơi cô một cách quang

minh chính đại thế sao?!



“Anh trai đáng ghét…” ô

hô, quả nhiên là anh không thương cô nữa.