Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 7 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Dưới bầu trời sao lấp lánh.



Bên bờ đê, từng trận gió

biển thổi tới, anh và cô dựa lưng vào nhau nhìn lên sao trời.



“Quan, anh có nhớ không,

năm tốt nghiệp trung học, tại nơi này, chúng ta đã mua một tá bia, uống đến say

khướt”.



“Ừ”. Còn nhớ, đó là lần

đầu tiên trong đời anh nếm mùi say rượu, hai người đều bị mắng thảm.



“Chúng ta luôn mang theo

hai bình rượu, ban đêm ngồi ở chỗ này, anh nghe em tâm sự, lần đầu tiên trong

đời biết động lòng, thích một chàng trai, anh là người biết đầu tiên.”



“Ừ”. Đã lâu, đó là chuyện

trước kia.



“Anh ấy mượn sách giáo

khoa của em, nhìn em vài lần, em sẽ vui vẻ mấy ngày ngủ không yên, lần nào cũng

nói với anh, để anh biết niềm vui sướng của em”.



“Ừ”. Luôn là như vậy, cô

nói, anh nghe, cô chưa bao giờ biết, cũng không cần hiểu cảm giác của anh.



“Anh ấy nói chuyện với

các nữ sinh khác, xem thường sự tồn tại của em, em khóc hết lần này đến lần

khác, anh liền yên lặng theo giúp em uống rượu, cho em mượn bờ vai để khóc”.



Những đêm như vậy, cô

khóc xong rồi, nhưng anh lại cả đêm không thể ngủ được.



“Em từng nghĩ, chỉ cần

anh ấy để ý đến em, muốn em vứt bỏ tất cả cũng được”.



“…” tiếng trả lời càng

lúc càng nhỏ.



Rốt cục cô ngồi thẳng

nguời lại, nhìn thẳng vào anh. “Anh biết rõ hơn bất cứ ai rằng em rất thích anh

ấy đúng không?”.



Quan Nghị không nói, chăm

chú nhìn cô, không hiểu đêm nay cô nói những lời này là có dụng ý gì.



Cô đưa tay lấy hai lon

bia, bật nắp, đưa cho anh một lon, cùng anh khẽ chạm. “Cạn ly, giống như những

lần trước, không say không về”.



Ngửa đầu lên uống hết

sạch lon bia, Quan Nghị thuận theo hành động của cô mà uống.



“Quan, đây là lần cuối

cùng chúng ta ở nơi này cùng nhau uống rượu”. Uống xong một lon bia, cô nhẹ

nhàng nói ra những lời này.



Anh dừng lại một chút,

kinh ngạc nhìn cô.



“Thực xin lỗi…” dưới ánh

trăng, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đôi gò má “Quan, hãy tin em, anh

rất quan trọng đối với em, nhưng em… không có cách nào, em rất yêu anh ấy, em

không còn cách nào… chỉ cần có một chút hy vọng được ở bên anh ấy, em cũng

không muốn buông tay, em không thể, không thể mạo hiểm gì để anh ấy hiểu lầm…

Anh có thể hiểu và bỏ qua, đúng không?”.



“Anh ta, cuối cùng đã

nhìn thấy em sao?” Trầm mặc hồi lâu, anh khẽ hỏi câu này.



“Quan…” từ vẻ mặt của cô,

anh có thể thấy câu trả lời.



“Được, anh đã biết”.



“Đừng trách em, Quan” đôi

mắt còn vương lệ khẩn cầu anh hiểu và bỏ qua. “Anh luôn luôn đối tốt với em như

vậy, bao dung em như vậy, nhất định anh muốn em hạnh phúc hơn bất cứ ai, đúng

không? Một lần cuối cùng, em biết mấy năm nay đối với anh không công bằng, đây

là lần cuối cùng tùy hứng em đối với anh, xin anh, hãy bao dung em thêm lần

nữa, em cần lời chúc phúc của anh”.



Biết rõ sẽ gây cho anh

bao đau đớn, nhưng ngay cả biểu hiện nỗi đau ấy cũng không cho anh giữ lại, cầu

xin sự thông cảm của anh, để cô không thẹn với lương tâm mà rời đi, cô thật ích

kỉ.



Anh nhớ tới người con gái

luôn bị anh để lại sau lưng kia, ngẩng mặt nhìn anh cười, lúc sau quay lưng

trong mắt lại tràn đầy vẻ trống vắng, phải chăng tâm trạng ấy rất giống với anh

lúc này?.



Trong lòng rơi lệ nhưng

trên mặt vẫn nở nụ cười: “Ừ, đi đi, em vui vẻ là tốt rồi”.



Cô cần lời chúc phúc thì

anh cho cô.



Cho tới bây giờ luôn là

như thế. Không thích anh, nhưng lại không cho phép trong lòng anh có người con

gái khác, nhiều năm qua, trong mắt anh chỉ có mình cô, toàn tâm toàn ý ở sau

lưng chờ đợi cô khi bất lực tìm đến mà dựa vào.



Mà hiện tại, cô muốn chắc

chắn, không muốn mắc nợ, còn muốn anh khích lệ cô truy tìm hạnh phúc, anh cũng

phải cười lên để cô đi.



Bất luận yêu cầu của cô

không hợp lí bao nhiêu đi nữa, anh vẫn chiều theo.



“Cảm ơn anh, Quan, thật

sự cảm ơn” nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, sau đó đứng

dậy. “Hẹn gặp lại.”



Anh và cô đều biết một

câu hẹn gặp lại này, đối với hai người hiện tại mà nói, hoàn toàn như dấu chấm

hết.



Đêm nay qua đi, ngay cả

yêu cô, anh cũng không thể.



Anh không quay đầu lại,

không muốn nhìn cô rời đi, một mình lặng lẽ ngồi trong đêm đen, thật lâu, thật

lâu sau.



Từ khi quen biết tới nay,

từng li từng tí, mỗi một hình ảnh, mỗi một tình tiết, anh từ từ nhớ lại. Một

mình uống hết những lon bia mà cô để lại, tiêu hóa hết nhưng gì mà cô lưu lại,

một mình ngồi đến đêm khuya.



Đau đớn đến cùng cực,

trái tim sớm đã tê liệt.



———-



“Thải Lăng, không cần chờ

anh”



Trên bàn có mảnh giấy

được đè lại, viết vài chữ qua loa, không nói rõ là đi đâu.



Lạc Thải Lăng cầm mảnh
ngực tựa như đã là chuyện xa xôi lắm, anh bắt đầu hy vọng, hy vọng anh với cô,

tình yêu chân chính sẽ đến vào một ngày nào đó.



Anh hiểu rõ, cô gái này,

cô có thể cho anh tất cả, thật sự một lòng, tình sâu như vậy, cô xứng đáng được

anh dùng một tình yêu trọn vẹn để báo đáp.



———–



Vừa từ bên ngoài trở về,

chợt nghe thấy tiếng quát tháo của chị Vương “Quan Nghị, di động anh kêu kìa,

nhanh lên một chút. Tiểu Lăng đã gọi ba lần rồi”.



Bỏ hộp cơm trong tay

xuống, Quan Nghị bước nhanh đến, nhấc điện thoại lên nghe “Thải Lăng sao?”



“Em đây. Anh đi đâu vậy?

Di động cũng không mang”.



“Mua cơm trưa. Không phải

em bắt anh phải ăn đủ ba bữa đúng giờ sao?”.



“Được rồi, có thể cho

qua.”



“Có việc gì vậy?” Ngay cả

anh cũng không phát hiện rằng khi nghe thấy giọng nói của cô thì vẻ mặt mình sẽ

trở nên nhu hòa hơn nhiều, khóe môi nở nụ cười như có như không: “Hôm nay anh

có thể về sớm một chút không?”.



“Ừ, em chờ một chút” anh

bỏ điện thoại ra, quay sang hỏi “Chị Vương, hôm nay tôi có thể về sớm không?”.



“Có hẹn à? Nể mặt Tiểu

Lăng, được rồi, thả anh về, ở đây có tôi trông là đủ rồi”.



“Cảm ơn” cầm lại điện

thoại “Chị Vương bảo…”



“Em nghe thấy rồi. Không

ngờ là em lại có mặt mũi như vậy, anh nên học tập em một ít”.



“Bà Quan biết làm người

là tốt rồi, anh không cần học” không phục vì luôn bị trí thông minh lanh lợi

của cô trêu đùa, anh buột miệng nói ra theo bản năng, trả đũa cô một cú.



Quả nhiên bên kia sửng

sốt vài giây, tựa như phản ứng không kịp… Thế này… Tính là tán tỉnh ve vãn sao?

Anh đã mở mang đầu óc hơn rồi?



“Ưm, em thích cách xưng

hô này, anh có thể gọi nhiều lần hơn nữa, ông Quan!”



Thanh âm ẩn giấu ý cười

trêu chọc, anh hơi bực “Em rốt cuộc muốn nói gì?”



“Hừ hừ. Đầu trâu vẫn là

đầu trâu, lãng mạn không quá nổi ba giây” - Lạc Thải Lăng lẩm bẩm thầm trách

“Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm chúng ta quen nhau, em biết anh nhất định đã

quên”.



Một năm? Đúng không? Hai

người họ quen nhau như vậy cũng đã được một năm? Thật nhanh.



Anh nói nhẹ nhàng “Mấy

giờ tan học? Anh đến đón em”.



“Không cần đâu. Em muốn

về trước nấu bữa tối. Anh thích ăn cơm Trung bình thường dưới ánh đèn hay là ăn

cơm Tây dưới ánh nến?”.



“Đều được” Về phương diện

ăn uống, từ trước đến giờ anh không kén chọn, nếu không lúc mới quen biết cô,

làm sao có đủ nghị lực để ăn hết đồ ăn cô nấu.



“Vậy anh nhớ về sớm, em

sẽ chuẩn bị rượu, trước tiên đem anh chuốc say, rồi tắm rửa thơm tho chờ anh”.



Nghe trong lời nói của cô

có chút mập mờ, tai anh đỏ lên “Em có thể nói chuyện bạo dạn hơn chút nữa

không?”.



“Thế sao… Tiện đây hỏi

một câu, anh muốn em mặc mát mẻ một chút để chờ anh, hay là để anh tự mình cởi,

cái nào có cảm giác hơn?”.



“Em, em đang nói cái gì

vậy” cô vừa nói ra, anh nghe cũng thấy xấu hổ.



“Không lẽ anh nghĩ mặc

quần áo làm? Em không muốn, như vậy không cảm giác được nhiệt độ cơ thể và nhịp

tim của anh”.



“Anh chưa nói anh nghĩ

mặc quần áo làm…” anh ngay lập tức im miệng, liếc thấy cô gái ở cửa hàng đang

cố nín cười trông như sắp vỡ mạch máu.



“Ha ha, nói như vậy tức

là quyết định thế rồi nhé, em chờ anh” bên kia giống như đã đạt được mưu đồ,

thanh âm vô cùng khoái trá cúp điện thoại.



Ông trời ơi! Anh phải làm

người thế nào đây?



Dường như muốn tỏ vẻ

không liên quan tới mình, anh buông điện thoại, làm như đó không phải của anh,

vờ như không hề có đoạn đối thoại vừa rồi.



Năng lực giữ bình tĩnh

của chị Vương quả thực khiến người ta bội phục, lại có thể làm như không có

việc gì mà đi ung dung thong thả, đi đến góc mới tuôn ra một tràng cười long

trời lở đất.



Ông trời ơi! Đây là Quan

Nghị sao? Tiểu Lăng dạy dỗ cũng thật tốt! Ha ha ha, cô càng muốn cười…



Quan Nghị lúng túng không

thôi, giống như bề bộn nhiều việc xoay người đi ra, đi được vài bước, tiếng

chuông di động lại vang lên, anh rất muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng là…



“Quan Nghị, điện thoại

kìa, tôi biết anh nghe thấy” thình lình lại bồi thêm một câu “Nhiều vấn đề như

vậy không cần phải bàn bạc kĩ càng sao?”



Chết tiệt!



Anh không cam tâm đi về,

cũng không nhìn kĩ, vừa nhấc điện thoại đã nói “Em lại có việc gì…”



“Quan…” một âm thanh nhỏ,

ôn nhu cất lên, rút hết hơi thở của anh.



Giọng nói mà anh từng đêm

chờ đợi, đã dùng hết sinh mệnh cùng tình cảm cố chấp mà yêu say đắm …



Rất xa xôi, lại cũng rất

quen thuộc.



Trong nháy mắt, tất cả

những đau đớn, đều quay lại, chi phối toàn bộ cảm giác của anh.