Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 12 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Điện thoại của anh thường

im lặng tới mức khiến người ta nghi ngờ nó bị hỏng. Mãi cho đến khi quen cô gái

ấy, cái điện thoại không biết đổ chuông ấy bắt đầu có “công trạng”.



Anh thích sự thay đổi này

không? Nếu trước đó cô hỏi anh, có lẽ tâm trạng của anh sẽ rất phức tạp. Trên

thực tế, chính anh không thể biết rốt cuộc sự thay đổi này có mang lại niềm vui

hay không. Trước khi anh kịp suy ngẫm vấn đề này thì cô đã trở thành một phần

trong cuộc sống của anh. Vì vậy, mọi chuyện cứ diễn biến, cũng rất tự nhiên

khiến anh cảm thấy ấm áp.



Đúng vậy, anh thích có cô

làm bạn.



Từ thầm lặng một mình đến

gia nhập vào nụ cười ngọt ngào của cô; từ phòng không chiếc bóng đến nắm tay

làm bạn; từ tình bạn tri kỷ đến yêu lúc nào không hay.



Anh yêu cô, thực sự rất

yêu cô.



Nhưng, anh chưa từng nói

ra một lần, bởi vì chính anh cũng không ngờ rằng mình sẽ yêu cô. Anh vẫn nghĩ,

anh đã dành hết tình cảm cho người phụ nữ khác. Đến khi anh nhận ra sai lầm,

anh đã mất cô.



Có lẽ, anh thực sự là một

người thất bại trong tình yêu! Tất cả mọi chuyện giữa bọn họ, đều là cô chủ

động, cũng là cô tranh thủ, quen bắt kịp với bước chân của anh. Khi cô ra đi,

anh thậm chí không biết lúc này mình phải làm gì nữa.



Cứ kết thúc như vậy sao?



Không! Anh không muốn

cùng cô chấm dứt tất cả như thế, anh còn muốn nói với cô: “Anh yêu em!”



Cho dù cô quyết tâm muốn

kết thúc với anh, ít nhất anh cũng nói được, anh cũng có thể dứt bỏ hy vọng.



Xử lý xong chuyện Thiên

Tuệ, tâm trạng dễ chịu hơn bao giờ hết, cuối cùng, anh cũng thể đến bên cô mà

không mang theo gánh nặng.



Từng đưa cô về nhiều lần,

quản gia có vẻ đã quen mặt anh, rất khách khí nói: “Tiểu thư không có nhà, cậu

có muốn vào trong uống trà chờ cô ấy về không?”



Trước kia đưa Thải Lăng

về nhà, chỉ luôn đứng ở cửa nói lời tạm biệt, nhìn theo cô vào nhà, nên đây là

lần đầu tiên anh vào nhà cô.



Anh đón lấy ly trà quản

gia vừa rót, nhẹ nhàng nói cám ơn, mà trong lúc này, có vài lần cảm nhận được

ánh mắt đánh giá của đối phương.



Quản gia không biết giữa

tiểu thư và chàng trai trẻ này đã xảy ra chuyện gì. Cô chưa bao giờ chủ động

bày tỏ tâm tư suy nghĩ của mình, người duy nhất khiến cô có thể tâm sự, chỉ có

Đỗ thiếu gia. Mọi người đều nghĩ rằng cô và Đỗ thiếu gia là một đôi… Vậy chàng

trai này là thế nào? Có thể cảm giác được, tiểu thư rất để ý đến anh ta.



Chuyện tình cảm của lứa

trẻ hiện nay, thật không thể so như năm xưa được nữa. Đúng là làm người ta càng

nhìn càng không hiểu mô tê gì.



Anh vẫn yên lặng ngồi đó,

không nói nhiều lắm, chén trà nóng chuyển sang lạnh, nhưng anh vẫn kiên trì chờ

đến tối muộn.



“Sáng sớm tiểu thư đã

cùng Đỗ thiếu gia ra ngoài, không nói bao giờ sẽ về” không đành lòng cứ để anh

ngồi chờ như thế, quản gia nói vậy.



“Đỗ Phi Vân?” anh ôm lấy

hai má mình, phảng phất cảm giác nhói đau ập đến.



Đỗ Phi Vân đánh rất mạnh,
Anh còn chưa kịp nói với

cô anh quan tâm đến cô biết bao. Còn chưa kịp bày tỏ tình yêu mà cô từng khát

vọng quá lâu thì cô đã bay đến một đất nước không có anh, bên cạnh có một người

con trai khác đang chờ đợi, một hạnh phúc mới đang chờ đơm hoa kết trái.



Tấm chân tình đến quá

muộn này… không còn quan trọng nữa rồi!



———-



“Đồ ngốc này! Dùng khổ

nhục kế thì cũng phải xem đối phương có ở đó hay không chứ. Người đã đi rồi,

ngẩn người trong mưa cả đêm thì có thể kéo cô ấy về sao?”



Khổ nhục kế? Sốt cao, tâm

trí mơ mang không nghĩ được nhiều nữa.



Anh không… không có ý

chiếm được sự thương hại của ai đó. Chẳng qua khi ấy trong đầu không suy nghĩ

được quá nhiều, cứ đứng hồi tưởng lại quãng thời gian ngọt ngào của bọn họ hết

lần này đến lần khác, rồi nhìn cửa sổ không sáng đèn, trái tim lại nhói đau.



Chính là… như vậy mà

thôi.



“Cho nên em mới nói anh

ngu ngốc, ngốc chết được” Khi có người xem thì không diễn, khi không có ai xem

thì mới làm những chuyện khiến người ta thấy đau lòng rơi nước mắt, có ích gì

chứ? Trước kia cũng thế, với cá tính này, thích ai thì sẽ chịu khổ thôi.



Anh không biết phải nói

gì, ý thức rời rạc, bên tai vang lên tiếng nói thật ồn ào. Giữa ký ức đó, trước

kia mắng anh ‘ngu ngốc’, cũng chỉ có một người. Cô gái ấy, luôn yêu thương anh,

cho dù anh đối đãi không công bằng, nhưng vẫn không từ bỏ, sau này anh mới

biết, ngữ điệu đó bao hàm cả sự đau lòng của cô…



Thật muốn, thật muốn nghe

giọng nói cô lần nữa, nghe cô cúi đầu mắng mình một tiếng ‘ngu ngốc’



“Thải… Lăng…” Thải Lăng,

Thải Lăng, Thải Lăng…



Anh nằm viện một tuần, ý

thức mới dần khôi phục.



Sau này nghe từ miệng

Thiên Tuệ, anh sốt liên tục, dẫn đến viêm phổi, các cơ khí quản bị sưng… sốt

bốn mươi độ, không ý thức cứ lẩm bẩm la hét gọi tên, mắt không ý thức được rơi

lệ, ướt đẫm cả một mảng gối dưới đầu.



“Em không biết, hóa ra

anh trả giá tình cảm sâu đến thế” Thiên Tuệ đã nói.



Anh chỉ có thể cười khổ,

vì chính anh cũng không dự đoán được sẽ như vậy.



‘Vậy bây giờ anh… định

làm gì?”



Định làm gì?



Anh cũng chưa từng nghĩ

đến vấn đề này. Mảnh khuyết thiếu lớn trong tim anh, chỉ có cô mới có thể khỏa

lấp, ngoại trừ việc chờ đợi cô, anh cũng không biết phải làm gì.



Mặc kệ bao lâu, mặc kệ

kết quả thế nào, đều được.



Anh phải đợi.



Cúi đầu thở dài, nhìn về

phía đồ vật trên bàn…



Sau này, điện thoại lại

trở về im lặng như trước kia.