Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 11 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


“Nghe nói, gần đây em

thường đi qua đêm, vui quá quên mất đường về rồi”. Gã đàn ông ngiêng người

dựa vào bàn làm việc, cố ý nhấn mạnh chữ ‘về’.



Lạc Thải Lăng ngiêng đầu,

liếc mắt nghe chữ ‘về’. “Chuyện anh ‘nghe nói’ đâu có ít? Chả kém chuyện này

đâu.”



Vừa nghĩ đã biết cái

‘nghe nói’ kia là nghe từ ai, tiểu quỷ kia tám trăm năm trước đã đầu quân cho

địch, bán đứng quân tình, ăn cây táo rào cây sung, phí công yêu thương nó.



Đỗ Phi Vân cười khẽ.

“Không thể trách Khải Khải, tất cả mọi người đều nghĩ chúng ta đang hẹn hò”. Cậu

nhóc trước sau cứ một câu anh rể, hai câu anh rể, làm cho người ta muốn không

thương cũng không được.



“Hừ hừ” Lạc Thải Lăng hừ

lạnh một tiếng, chộp lấy bản công văn khác gần đó tiếp tục thẩm duyệt.



“Thải Lăng” anh nói

nghiêm túc, thu lại ý cười. “Trong lòng em thật sự mong muốn điều gì, em là

người rõ nhất, muốn có được hạnh phúc, đôi khi, bản thân mình cần phải dũng khí

hơn”.



Tay đang lật giấy ngừng

lại một chút.



Dũng khí? Thứ này cô trả

giá còn chưa đủ sao? Tám năm trước, cô gần như dùng hết can đảm của cả đời để

theo đuổi tình yêu của mình, kết quả, đổi lại cô được cái gì?



Nỗi khó xử vô cùng, còn

có cả nỗi đau đớn mà cả đời cũng không lấp nổi.



Đỗ Phi Vân chăm chú nhìn

cô, không bỏ lỡ bất cứ một biểu hiện gì trên mặt cô, “Oán hận thế sao? Vậy cần

gì phải ở trước mặt anh ta cười như là đã quên mọi chuyện? Lưu luyến anh ta,

nhưng lại tỏ ra mình là cô gái phóng khoáng với tình một đêm, chết vì sĩ diện”.



“Đỗ Phi Vân, anh không

nói gì em sẽ vô cùng cảm kích anh”.



Quả nhiên, bao giờ người

thành thật cũng không được hoan nghênh.



Anh thở dài. Trách

anh ta, nhưng lại không chấp nhận ai khác ngoài anh ta, trong lòng cô thật sự

đầy mâu thuẫn!



“Em định cứ như vậy sao?

Em hiểu rõ hơn ai khác, mối quan hệ đó không thể kéo dài mãi, nếu không thật

lòng, một khi anh ta cảm thấy mệt mỏi, kết quả, em sẽ lại một lần nữa mất tất

cả”



“Thật lòng?” Ai? Cô? Hay

là anh?



Cô cười khổ. Thứ tình cảm

thật lòng này, ngay cả trong suy nghĩ cô cũng không dám hy vọng.



“Nếu trong tim em đã có

lựa chọn, vậy thì, em phải có dũng cảm gánh vác” những lời này, khiến cô nhớ

tới tình cảnh ở cầu thang ngày hôm đó.



Không phải cô cố chấp đi

vào con đường tình cảm đơn phương, mất hết tự trọng, mãi mãi cũng không được

báo đáp. Cô đã thật sự thử vứt bỏ, cũng đã nghĩ đến sẽ cùng Đỗ Phi Vân có một

khởi đầu mới, nhưng…



Tám năm sau, hy vọng cứ

như vậy tan biến.



Là ai đã nói? Hôn, là

linh hồn của hai người, giao nhau ở môi.



Yêu hay không, trong lúc

hôn môi, thực sự không thể dối gạt? Cứ nghĩ rằng một lần nữa bắt đầu, trong

nháy mắt ấy lại chứng minh sự thật là ngay cả cô cũng không rõ.



Anh, không cảm nhận được

nội tâm của cô. Nụ hôn không có linh hồn, thật trống rỗng đáng sợ.



Phát hiện được điểm này

sớm hơn cô, anh rất quân tử mà buông cô ra.



“Cuối cùng thì tình yêu

giữa chúng ta vẫn không thể xuất hiện. Đi thôi, đi tìm thứ em thật sự muốn.”



Ở trong lòng anh, bị anh

hôn, tim cô không hề rung động, nhưng nhớ tới mỗi khi hôn Quan Nghị, mỗi khi

đụng chạm, lại khiến tâm hồn cô như điên cuồng, run rẩy…



Cho dù có trải qua tám

năm một lần nữa, cô đau xót nhận ra, tình cảnh này vẫn sẽ không có gì khác

biệt.



Những điều Đỗ Phi Vân

nói, cô không phải không hiểu, chỉ là, dũng khí của cô, tám năm trước gần như

đã dùng hết, vì yêu anh, cô ra sức thể hiện, cũng rất cố gắng, nhưng kết quả

là, ngay cả một chút lưu luyến, cũng không đạt được.



Nói thẳng ra, cô không

phải đang tự an ủi mình, cũng không phải không thương anh, chỉ là, bị anh cự

tuyệt đã quá nhiều lần, cô thấy sợ, sự tôn nghiêm yếu ớt cùng tình cảm của cô,

rốt cuộc không thể chịu nổi lại một lần nữa đứng ngoài cánh cửa trái tim anh.



Đành phải… Lại tự ngụy

trang cho chính mình, giả vờ như cô không để ý, sợ bị tổn thương, sợ bị cự

tuyệt.



Đỗ Phi Vân không phải cô,

làm sao hiểu được tâm tình của cô? Cô không hề kiên cường như vẻ bề ngoài, sau

mỗi lần thương tổn đều có thể vẫn cười nói như không sao cả, thật sự không phải

như vậy! Tim cô cũng sẽ đau, sẽ tuyệt vọng…



Đỗ Phi Vân nhẹ nhàng thở

dài, “Anh không thể nói trước điều gì, nhưng dù sao anh cũng đã chứng kiến em

từ năm đó đến bây giờ, em đau khổ thế nào anh rõ hơn ai hết. Nhưng Thải Lăng à,

hạnh phúc thật sự là chuyện trong nháy mắt, không phải đau đớn điên dại, thì là

vui mừng khôn xiết, em phải bước ra khỏi ranh giới này, mới có thể biết điều gì

đang chờ đợi phía trước. Chần chừ không bước, thì vĩnh viễn sẽ không giành được.

Em tự mình suy nghĩ lại cho đúng đi”



Nhìn đồng hồ, “Thời gian

không còn sớm nữa, hôm nay Khải Khải tham dự đại hội thể dục thể thao, thằng bé

hy vọng anh sẽ đến cổ vũ, em muốn đi cùng không?”



Anh đã đi, cô là chị có

thể không đi sao?



Đỗ Phi Vân đối với em

trai cô thế nào ai cũng thấy rõ, tám năm qua cô không ở trong nước, là Đỗ Phi

Vân thay cô chăm sóc gia đình, khó trách tiểu quỷ kia mở miệng ra là gọi anh rể

ngọt xớt, tình cảm giữa Khải Khải và Đỗ Phi Vân thậm chí còn tốt hơn cả với

người chị là cô ấy chứ!



Không biết… Nếu như

chuyện của cô và Đỗ Phi Vân được nói rõ ràng, Khải Khải có trở mặt không nhận

cô là chị nữa không?



Không được, không được,

cô phải nhân cơ hội này bồi dưỡng thêm tình cảm chị em.



“Chờ em một phút” vừa nói

cô vừa nhanh chóng thu dọn những thứ trên mặt bàn, đang định đứng lên, di động

bên cạnh tay phải bỗng đổ chuông.



“Thải Lăng, là anh” đầu

dây bên kia là giọng nói bị đè thấp, cô nhận ra, tim nhảy dựng.



“…Vâng” anh rất ít khi

chủ động gọi điện thoại cho cô.



“Trưa nay, có thể cùng nhau

ăn cơm không?” anh vẫn muốn tự mình đưa cô đến quán mì Nhật đó, trực tiếp

thưởng thức mùi vị xem hợp hay không hợp ý cô.



“…Em có việc” rất không

tình nguyện trả lời.



Quan Nghị im lặng. “Vậy

buổi tối? Chúng ta đã lâu không cùng nhau đi xem phim, bạn anh có tặng hai vé,

nghe nói không tệ.”



Biết cô không thích anh

nhắc đến Diêu Thiên Tuệ, nên đã cố ý bỏ qua cái tên này, vốn là Thiên Tuệ muốn

giúp anh làm vui lòng người đẹp nên đã phải tận dụng triệt để những mối quan hệ

mới kiếm được hai chiếc vé này, hơn nữa bắt anh nhất định phải mở miệng hẹn

người ta, nếu không hãy đợi đấy!



“Chuyện này… ” khó khăn

lắm anh mới chủ động, cô thật sự rất muốn nhận lời, nhưng còn đại hội thể dục

thể thao của Khải Khải…


“Anh chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của em, mặc kệ em yêu anh nhiều thế nào,

mặc kệ em vì anh mà trả giá bao nhiêu, vẫn không thể khiến anh quan tâm đến em,

em không quan trọng như vậy sao?”



Nói xong câu cuối cùng,

hai tay vòng lên cổ anh, cả người bám vào anh, khóc nghẹn ngào. “Anh rốt cuộc

muốn em phải làm thế nào… Từ khi yêu anh, em đã không còn chút tự trọng nào,

đến tột cùng phải làm thế nào, anh mới bằng lòng ở lại? Anh nói đi…”



Ngoài ý muốn nghe được

những lời nói thật lòng của cô, Quan Nghị xúc động, ôm chặt lấy cô một lúc.

“Đừng khóc, Thải lăng, anh không đi đâu hết.”



Tiếng khóc ngưng lại, mắt

lệ nhìn anh chằm chằm. “Không phải là anh phải về Vân Lâm?”



Đưa tay bưng lấy khuôn

mặt cô, ngón cái vuốt nhẹ lau đi nước mắt. “Em gái anh lấy chồng, anh là anh

cả, phải về giúp đỡ, trong thời gian ngắn bề bộn nhiều việc sẽ không thể phân

thân mà quay lại Đài Bắc.”



“Xem mắt?”



“Là ý của ông nội, không

thể không nghe, anh chỉ đồng ý đi xem mắt, không đồng ý kết hôn.”



“Vậy… Từ chức?”



“Đây là việc đã được

quyết định từ trước. Anh làm ở đây, là vì đợi em trở về, không nhớ sao? Anh đã

nói anh nợ em rất nhiều, nhất là câu nói kia, đến bây giờ vẫn chưa nói với em,

anh sẽ không để em tìm không thấy anh.”



Nghĩ đến điều này, vẫn là

tủi thân hốc mắt phiếm hồng. “Nếu không phải chán ghét mối quan hệ của chúng

ta, vì sao lại lần nữa cự tuyệt em?” Anh không biết, điều này khiến cô rất sợ

hãi sao?



Đột nhiên phát hiện vấn

đề này không thích hợp để nói ở nơi đông người, anh quyết định rất nhanh, kéo

cô đễn ngõ nhỏ sau công ty.



“Vì anh không muốn tiếp

tục như vậy. Thải Lăng, tha thứ cho anh vì tư tưởng quá bảo thủ, anh không thể

cứ ôm em, nhưng lại không thể chiếm được tim em, loại trò chơi tình ái này, anh

chơi không nổi. Mấy ngày này, anh đã bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ chỉ

có thể giữ lại vài phần những tình cảm tốt đẹp trước đây, thà rằng phải bắt đầu

lại tất cả, anh cũng không muốn thể xác dây dưa không rõ, tâm hồn vĩnh viễn

không hòa hợp.”



“Anh, anh…” oan ức mà rơi

lệ. “Anh nghĩ em là dâm phụ sao? Lúc nào cũng đói khát, không có đàn ông sẽ

chết?”



“Anh không có ý đó…”



“Bởi vì là anh, chỉ có

anh, anh hiểu không!” nếu đó là người đàn ông cô không lưu luyến đến không muốn

xa rời, cô sẽ không để sau khi làm tình, còn để anh ở trong cơ thể cô, sẽ không

ôm anh, sẽ không dịu dàng mà hôn anh. Nếu cô chỉ vì thú vui thể xác, thì còn

rất nhiều người đàn ông khác làm tình thành thạo hơn anh, cần gì phải tìm đến

anh? Nếu, nếu… nếu thật sự quên được anh, cô vì sao phải tự làm tổn thương

chính mình, khi làm bạn tình của anh, ngoài việc làm tình, ngay cả một chút

quan tâm cũng không dám yêu cầu?



Đó là bởi vì, cô thật sự

rất nhớ anh, nhớ đến ngực phát đau, chỉ có thể chua xót dùng phương thức này để

tiếp cận, ôm anh, thỏa mãn nỗi nhớ mong, nhưng anh lại cho rằng, cô chỉ vui thú

thể xác, không có tình cảm?! Người đàn ông này rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào?



Cho dù là tám năm trước

hay tám năm sau, cô vẫn là người chịu thiệt, chỉ là phương thức chịu thiệt có

chút khác nhau, anh có hiểu hay không?



“Giống như… có vẻ đã

hiểu” Đáy mắt hiện lên tia ấm áp. “Trong lúc anh về Vân Lâm, em có nguyện ý

giúp anh trông coi nhà cửa không, tưới hoa chẳng hạn? Chìa khóa đưa cho em, bất

cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến, ở lại cũng không thành vấn đề”. Thay đổi thói

quen, lấy chìa khóa luôn mang theo bên mình đặt vào lòng bàn tay cô.



“Anh…” lần này không phải

cô đơn phương tình nguyện, là anh tự nguyện giao cho cô, đồng ý cho cô vào nhà,

cũng là bước vào tim anh…



Cảm thấy thanh âm nghẹn

ngào, cô hắng hắng giọng. “Tại sao lại nghĩ sẽ thay đổi thói quen?”



“Chỉ là anh đột nhiên

hiểu rõ vài điểm. Anh không thể cứ đặt nó ở một chỗ chờ em tới lấy, nếu em

không có dũng khí đưa tay cầm nó, anh đây nên chủ động nhặt lên, để vào tay

em.”



Đây mới là nguyên nhân

anh thu lại chìa khóa?



Lạc Thải Lăng đỏ hốc mắt.

“Nếu, em không muốn giữ?”



“Vậy anh sẽ cất kĩ nó,

chờ đến một ngày em bằng lòng” cho tới bây giờ, đều là cô chủ động, nên có vài

lần, đổi lại là anh chủ động cố gắng vì tình cảm của bọn họ, khiến cho cô cũng

cảm nhận được sự quan tâm của anh, giống như cô đã từng dành cho anh.



“Việc này cũng là một

trong những kết luận mà mấy ngày nay anh bình tĩnh suy nghĩ sao?”



“Ừ. Bắt đầu tất cả lại

một lần nữa, đến lượt anh theo đuổi em, bù lại thiệt thòi mà em đã phải chịu,

được không?”



“…” cảm động hít hít mũi.

“Theo đuổi em không dễ đâu đấy”



Anh dịu dàng cười. “Anh

sẽ cố hết sức.”



“Em rất tùy hứng, là

thiên kim đại tiểu thư vô cùng kiêu ngạo”



“Tính anh cũng không tệ

lắm, hẳn là có thể chịu được.”



“Em đánh người rất đau.”



Sờ sờ hai má. “Anh đã

thử.”



Nói hai ba câu, dễ dàng

gợi lên áy náy trong lòng cô, đưa tay khẽ vuốt hai má sưng đỏ của anh. “Có đau

không?” vừa mới bị chọc tức, dùng hết sức để đánh mà.



Đương nhiên là đau, đau

muốn chết.



“Tại sao anh không

tránh?” biết rõ là cô hiểu lầm, còn đứng ngây ra đó để cô đánh.



“Em cần trút giận” lúc ấy

cô đang rất tức giận, né càng không xong, không bằng cứ để cô phát tiết hoàn

toàn cảm xúc, mới có thể giải thích được. Huống chi, hai cái tát này là anh nợ

cô, cô đã phải kìm nén quá lâu.



“Ngốc nghếch” cô đau lòng

ôm cổ anh, nhẹ nhàng cọ má vào hai bên má sưng đỏ của anh.



“Thải Lăng, nợ em câu nói

kia, em sẽ nghe chứ?” dựa bào bên tai cô, khẽ hỏi.



“Không cần” cô không chút

do dự lắc đầu. “Em muốn anh nợ em cả đời. Như vậy, anh sẽ không tùy tiện lại

nói chia li”



“Em biết, anh muốn nói

gì?”



“Không biết.”



Anh thở dài. Kì thực cho

dù có nói hay không nói, đời này anh nhất định trốn không thoát.



“Một vấn đề cuối cùng.”



“Mời hỏi.”



“Anh thật sự chưa

theo đuổi được em sao?”



“Chưa!” Dữ dằn mà đáp

trả, dùng sức hôn chặt cái miệng nói nhiều của anh.



“Ưm…” được rồi, cô nói

chưa thì là chưa, phải chuyên tâm hôn cô trước đã, rồi phải nghĩ lại xem nên

theo đuổi như thế nào…