Nợ Em Một Hạnh Phúc
Chương 10 :
Ngày đăng: 19:38 18/04/20
Nhậm chức đã được một
tháng, cuối tuần, đồng nghiệp trong công ty giúp cô làm một buổi tiệc chào
mừng, không phân biệt ban ngành, tham dự tự do. Người đến không ít, ánh mắt
lướt qua toàn bộ, không thấy thân ảnh quen thuộc kia, cũng không ngoài dự đoán
của cô. Những trường hợp thế này, từ trước đến giờ anh không tham gia. Rượu làm
không khí nóng lên, ăn uống ồn ào, nhảy múa hết mình, tránh trong góc thân
thiết với nhau cũng có… Giữa căn phòng hỗn loạn, cô lại chỉ cảm thấy… hiu
quạnh.
Cô là nhân vật chính của
tối nay, bị mời rượu không ít. Mùi rượu từ ngực và bụng cuộn lên, cô mê man ôm
đầu, rời khỏi pub, tìm điện thoại, mở danh bạ ấn số…
Mười hai giờ đúng.
Tắm rửa xong, đang chuẩn
bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Quan Nghị đưa tay ấn
xuống nghe máy, bên tai truyền đến tiếng lẩm nhẩm yếu ớt, “Anh đã ngủ chưa?”
Anh hơi sửng sốt, bỏ điện
thoại ra nhìn người gọi đến, xác định không nhận lầm giọng nói kia, mới nhíu
mày để lại bên tai.
“Em uống rượu say rồi,
tới đây đón em được không? Em muốn đến chỗ anh”.
Có phải cô gọi nhầm số?
Giọng điệu lúc này có chút quyến rũ như cô gái nhỏ sau khi say, đang nỉ non làm
nũng với người yêu… Cô muốn gọi cho Đỗ Phi Vân sao? Xem ra là đã quá say.
Anh cũng không định phân
rõ phải trái vào lúc này, nói ngay, “Chờ anh, anh đi ngay”.
Anh biết nơi tổ chức tiệc
rượu, thay quần áo, tới chỗ cô bằng tốc độ nhanh nhất.
Cô ngồi xổm trên vỉa hè,
chịu đựng cảm giác nôn mửa khó chịu.
“Thải Lăng?” anh lo lắng
cúi gần xuống.
“Anh tới rồi!” ngẩng mặt
nhìn anh, môi nở nụ cười thỏa mãn như hoa, đem cơ thể mềm nhũn dựa vào người
anh. Dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại, giống như anh là cả thế giới của cô…
“Đi nào, anh đưa em về”
nhận lấy chìa khóa xe từ cô, ôm thắt lưng giúp cô đứng dậy.
“Em muốn đến chỗ anh” cô
mở miệng yêu cầu.
Anh bước từng bước một,
không nói, tiếp tục đi về phía trước.
Không nói gì, tức là đồng
ý. Cô thở dài, hai tay ôm chặt eo anh.
Để cô ngồi ổn định xuống
bên phải ghế lái, thắt dây an toàn, mới đứng vững lại trên đường.
Bầu không khí bên trong
xe im lặng, cô dựa vào lưng ghế, khép hờ mắt, xem ra có vẻ đã rất mệt.
Anh tắt điều hòa, mở hờ
cửa kính, không khí bên ngoài sẽ khiến cô khá hơn một chút.
Ngoài đường ban đêm rất
yên tĩnh, bọn họ đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ radio, nhè nhẹ vang
lên trong xe, hết bài này đến bài khác.
‘Đối mặt với sự im lặng
chưa từng có của anh
Lại cảm thấy hoang mang
vô cùng
Cuối cùng mở lời nói ra
quyết định
Em muốn quên đi cuộc tình
này
Anh chưa bao giờ thử hiểu
em
Yêu anh còn hơn cả bản
thân mình
Nhưng những cố gắng mà em
đã làm
Anh nhìn thấy nhưng lại
không để tâm đến
Mang trái tim trao cho
anh
Trả nợ tình
Đau khổ đến mấy em vẫn
cam chịu
Nhưng anh lại không động
lòng
Không cảm kích
Một mảnh chân tình theo
gió bay xa
Nhận về đau khổ
Tình vẫn như trước
Một mực yêu anh không thể
dừng lại
Cho dù có quay đầu lại
Vẫn cứ sai lầm
Vẫn yêu anh không muốn
cách rời’
(Ca khúc Từ của Lâm
Hiền)
Tại sao… lại phát bài hát
này?
Anh vừa nghe được, tâm
trạng hơi chấn động, tay nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn sang phía cô, cô im lặng
khác thường, hơi nhíu mày, không thể nhìn ra cảm xúc.
Cô ấy cũng nghe thấy?
Chạy xe đến dưới khu nhà
anh ở, anh giúp cô vào nhà, hỏi “Cần tắm rửa không?”
“Cần” đương nhiên, đưa
tay đòi quần áo.
Sau khi tắm, trên người
cô có cùng một mùi sữa tắm thơm giống anh, mặc quần áo quá cỡ của anh, tẩy lớp
trang điểm, dung nhan thuần khiết dường như không hề thay đổi sau tám năm, ẩn
tình trong đôi mắt vẫn là quyến luyến, nháy mắt, anh cơ hồ như có ảo giác, nghĩ
về những ngày cũ…
Bối rối dời mắt đi, dứt
mình ra khỏi đôi mắt trong vắt như nước kia, không cho phép bản thân càng lún
sâu vào ảo giác.
“Em ngủ trên giường, anh
ngủ ở sô-pha” anh chỉ cái giường, với cuốn tạp chí lật xem, không dám nhìn cô
nữa.
“Anh có thể… lên đây ngủ,
em không ngại” cô nhẹ nhàng nói.
khiến anh ngay lập tức lấy lại được ý thức.
“Đợi đã” anh vội vàng
ngồi dậy, “Thải Lăng cô ấy… có khỏe không?”
Sau hôm đó, cô không
xuất hiện trước mặt anh nữa. Chẳng lẽ, sự thật đúng như cô nói trước khi rời
đi, sẽ không dây dưa gì với anh nữa?
“Anh dựa vào cái gì để
hỏi?” Đỗ Phi Vân quay nửa người lại, vẻ mặt giễu cợt.
“Một người đàn ông phụ
lòng cô ấy, hiểu lầm cô ấy thì dựa vào đâu mà hỏi? Họ Quan kia, tốt nhất anh
nên nhớ kĩ, lúc trước là chính anh tự tước bỏ tư cách được bảo vệ cô ấy, sau
này cho dù có người khác thay thế, cho dù anh có hối hận muộn màng, cũng không
có quyền tranh giành!”
“Đỗ Phi Vân, anh đứng
lại!” anh chưa kịp phản ứng, Diêu Thiên Tuệ đã tức giận gọi anh ta lại.
“Anh đã lấy lại công
bằng mà anh muốn, vậy còn em thì sao? Anh không có lời giải thích nào cho em
sao?”
Đỗ Phi Vân im lặng, “Xin
em tin anh, anh thật sự đã cố thử, nhưng xin lỗi, anh vẫn không thể yêu em.
Chuyện này không liên quan gì đến Thải Lăng, là anh nợ em, em có hận, xin em
chỉ hận anh thôi, đừng gây khó dễ cho cô ấy.”.
Diêu Thiên Tuệ
khóc, bởi vì anh chưa bao giờ có ý định bảo vệ cô như vậy.
Những lời này, văng vẳng
bên tai. Anh hối hận không kịp, quả thực Đỗ Phi Vân đã đoán đúng.
Lúc ấy anh không thể bỏ
mặc Diêu Thiên Tuệ khi tâm trạng cô đang rất cực đoan và suy sụp, đợi đến khi
cảm xúc dần hồi phục, rốt cuộc mới có thể ngồi xuống nói hết mọi chuyện, tâm tư
lắng xuống, anh chưa bao giờ hiểu rõ như lúc này.
Tình yêu say đắm trước
đây, thực sự đã qua rồi. Đã từng trả giá quá nhiều, thấy cô đau đớn tuyệt vọng,
anh không thể thờ ơ. Nhưng tình yêu bị chia cách, cũng đã một thời gian dài,
cảm giác một khi đã phải nhạt, cũng không thể tìm lại tình cảm đã ôm ấp của
ngày xưa.
Khi Thải Lăng xoay người
rời đi, cảm giác như bị rút cạn, trống rỗng, anh mới nhận ra đó là tình yêu.
Chưa được bao lâu, cô đã ở sâu trong lòng anh như vậy, mà anh lại chưa từng
nhận thấy.
Về phần Thiên Tuệ, kì
thực không khó lí giải. Cô giống như người bị rơi xuống nước, lúc ấy anh lại là
khúc gỗ trôi duy nhất, cô bám víu vào là chuyện thường tình, cô gần như bất
lực, cần một chút an ủi cùng bảo vệ, cho nên khi đó, anh không thể bỏ đi.
Nhưng bọn họ không thể
nào ở cùng một chỗ, cô không thương anh, anh cũng không yêu cô, điểm này cả hai
người đều rất rõ ràng.
Như Đỗ Phi Vân đã nói,
anh ta đã thử yêu Thiên Tuệ, nhưng không thể làm được, việc này có thể trách Đỗ
Phi Vân sao? Trách Thải Lăng sao? Chỉ có điều Thải Lăng so với Thiên Tuệ có
chút khác biệt, cô ấy thành công đi vào trong lòng Đỗ Phi Vân, còn Tuệ thì
không, làm sao trách được ai?
Biết rõ, bình thường trở
lại, Tuệ có thể khôi phục bình tĩnh như trước, chỉ có anh, rốt cuộc không thể
quay về.
Đã quen với bóng dáng có
thể xuất hiện trong mỗi ngóc ngách nhà anh bất cứ lúc nào, mỗi ngày anh đều chờ
mong, để rồi lại thất vọng. Trong chuyện tình cảm, anh rất vụng về, luôn luôn
là cô chủ động. Cô đi rồi, trong lòng đã hết hy vọng đối với anh. Anh bối rối
không biết phải làm thế nào để lấy lại được niềm tin nơi cô, làm thế nào để
khiến cô hiểu được, anh thật sự… rất quan tâm đến cô.
Anh hiểu rõ hơn bất cứ
ai khác, anh đối với cô, quá mức thua thiệt, một lần lại một lần bỏ qua cảm
giác của cô, nghĩ rằng cuối cùng cô vẫn bao dung, nghĩ rằng trong tương lai sẽ
có nhiều cơ hội để bù đắp lại, vì thế luôn làm cho cô khóc, làm cô thương tổn,
anh khiến cô chịu nhiều uất ức như vậy, để đến cuối cùng khi cô đã quá mệt mỏi,
buông xuôi những cố gắng với anh, anh lại không có mặt mũi nào mà đi níu kéo.
Đỗ Phi Vân nói đúng,
đúng là anh hối hận đã quá muộn.
Bịch! Một cái xoay người,
đụng vào góc bàn, bừng tỉnh. Vỗ vỗ bên gò má đau nhức, nhất thời còn không phân
biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Đến khi khuỷu tay chạm
vào da thịt trần trụi của người nằm bên cạnh, anh mới nhớ, hôm nay Thải Lăng ở
lại đây qua đêm.
Bật đèn ngủ, hơi nâng
người dậy, chăm chú ngắm nhìn cô sau cơn hoan ái, nét mặt mệt mỏi đang ngủ.
Cô ở trên giường anh, anh
có thể dùng đủ mọi cách ôm cô, lấy thân thể yêu cô, nhưng lại mơ hồ không chạm
đến được trái tim cô. Rốt cuộc cô yêu Đỗ Phi Vân nhiều hơn hay quyến luyến anh
nhiều hơn? Anh không rõ nữa, mỗi khi chiếm giữ lấy cô, vui sướng càng mãnh
liệt, lòng càng đau.
Tâm tình của cô lúc trước
cũng giống như vậy sao? Cứ mãi đuổi theo một trái tim không thể chạm đến, mỏi
mệt mà lo lắng không yên…
“Đừng…” tiếng nỉ non từ
môi cô thoát ra, anh nghe không rõ, nghiêng người cố nghe những âm thanh nhỏ
xíu.
“… Không… Đừng đi… không
phải cố ý… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Cô mơ thấy gì? Mày nhíu
chặt, biểu hiện vô cùng kích động, thống khổ, giống như con thú nhỏ gào thét
khi gặp nguy hiểm.
“Thải Lăng? Thải Lăng?”
“… Ở lại… không muốn mất…
Không tốt, là không tốt… muốn… Thật sự… Rất muốn… Yêu…”
Ai? Người mà cô muốn yêu,
là ai?
Quan Nghị biết rõ, người
cô đang nhắc đến, không phải anh, cũng không phải Đỗ Phi Vân.
Là ai, khiến cô yêu như
vậy, đau như vậy, lại giãy giụa như vậy?
Mồ hôi ướt hai gò má non
mềm, nét mặt cô rất đau khổ, ngay cả trong lúc ngủ mơ vẫn rơi lệ, anh đau lòng
đem cô kéo vào trong lòng, “Không sao, không sao, còn có anh ở đây. Thải Lăng,
đừng khóc…”
Từng chút một, bàn tay
nhẹ nhàng vuốt ve cô, cảm nhận được sự thương tiếc từ anh, cô dần dần bình tĩnh
lại, ngừng khóc, dịu dàng nhìn anh, đối diện với ánh mắt ấm áp của anh…
“Em yêu anh” vươn tay ôm
cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái, an tâm nhắm mắt lại, lúc này, trong mơ không hề
có nước mắt.
Anh ngẩn người tại chỗ.
Cô nói, cô yêu anh.
Nhưng, cô biết rõ anh là
ai sao? Ý thức của cô, đủ tỉnh táo để phân biệt hiện thực và trong mơ?
Biết bao đau lòng cùng
chua xót vì câu nói này, nhưng anh vẫn tình nguyện chờ đợi cả đời. Anh nhắm mắt
lại, ôm chặt lấy cô, cuối cùng không quan tâm đến đối tượng mà cô nói là ai
nữa.