Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 9 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Tám năm sau.



Sáng sớm đi vào văn phòng, Quan Nghị liền nhạy cảm

phát hiện bầu không khí trong phòng làm việc có chút khác với ngày thường, sự

háo hức bao trùm cả căn phòng.



Xưa nay quan hệ với mọi người không được tốt lắm, cũng

không giao tiếp nhiều với đồng nghiệp, đương nhiên không ai chủ động đến nói

cho anh có chuyện gì xảy ra.



Mãi đến tận giữa trưa, một nữ đồng nghiệp hẹn anh ăn

cơm. Cô ta lập lờ tỏ vẻ đã có hảo cảm với anh được một thời gian. Mọi người đều

đã là người trưởng thành, mặc dù anh có quan hệ rất lạnh nhạt với những người

trong kinh doanh nhưng không đến mức ngây ngô mà không biết có người muốn bày

tỏ tình cảm với mình. Vì thế nếu cần thì anh luôn dùng hết khả năng để từ chối

lời mời một cách khéo léo nhất.



Có điều đây không phải là trọng điểm, quan trọng là từ

miệng cô ta mà anh biết được, cảm giác khác thường khi nãy là bởi vì chỉ thị

nhân sự mới của công ty.



“Anh không biết sao? Sáng nay mọi người cũng thảo luận

về tin tức trong thông báo mới được ban hành đấy”



Vậy nên buổi trưa trước khi ra ngoài dùng bữa, anh

tiện đường đi xem thử bản thông báo về nhân sự mới được đồn đại kia.



Ba giờ chiều.



Công ty cho nhân viên nửa giờ để nghỉ giải lao, có thể

đi ra ngoài hít thở không khí hoặc uống chút trà.



Liêu Huệ Như đến gần anh, khom người nhìn kĩ thần sắc

của anh, “Quan Nghị, anh có khỏe không?”



Anh ngẩng lên, gượng gạo ép ra một chút cười, “Không

có việc gì đâu”.



“Nhưng trông thần sắc anh không được tốt. Buổi trưa

anh không đi ăn cơm à? Có muốn ăn chút gì không? Ở kia tôi có ít bánh bao”.



“Không cần, cám ơn”. Đã từng có bài học kinh nghiệm,

phải cẩn thận khi mở rộng mối quan hệ, không báo đáp được thì đừng tiếp nhận ý

tốt của cô gái nào nữa, làm tăng thêm gánh nặng trong lòng, loại cảm giác này

rất đắng.



Đợi cô ta đi xa, anh mới lấy tay đè chặt dạ dày, cắn

răng chịu đựng từng đợt co rút đau đớn.



Hít sâu vài lần, cảm giác đau đớn đã giảm bớt, anh với

hộp thuốc, lấy ra hai viên, nhìn chăm chú vào tay, anh lộ ra một nụ cười khổ.



Nhìn thấy cái tên đã lâu không còn nhắc tới trên công

văn nhân sự, trái tim dậy sóng mãnh liệt, cũng không còn bình tĩnh như trước.



Lạc Thải Lăng…



Tám năm… một thời gian dài như vậy, đủ để xóa đi tất

cả những chuyện cũ với tình cảm xa xưa, nhưng anh chưa từng quên quá khứ, anh

còn nợ cô một câu, nếu không nói thì đời này vĩnh viễn không thể an lòng để bắt

đầu một cuộc sống mới.



———-



Đầu tháng.



Sáng sớm tỉnh lại, cảm giác đau đớn ở dạ dày lại ập

đến dữ dội khiến ngay cả xuống giường anh cũng phải cố hết sức.



Mệt mỏi ngã lại trên gối, thở dài không thể cố được

nữa.



Từ khi cái tên kia một lần nữa xuất hiện trong cuộc

đời anh, anh liên tục mất ngủ mấy đêm nay, áp lực tâm lý, cộng thêm mất ngủ,

tinh thần đã không thể chịu được thêm nữa, bệnh dạ dày kinh niên cũng hoành

hành vào những lúc thế này, quả thực chẳng có gì lạ.



Hôm nay là ngày Thải Lăng chính thức nhậm chức, căn cứ

vào thông lệ của công ty những năm trước, sẽ tới các ban ngành để làm quen với

môi trường làm việc, nhưng anh nghĩ, hôm nay anh rất khó đi ra khỏi cái cửa này.



Bọn họ luôn để vuột mất nhau. Tám năm trước, bỏ lỡ

đường tình; tám năm sau, bỏ lỡ lần gặp lại.



Lòng chua xót, không biết tim đau hay cơ thể đau, anh

nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật.



Xin nghỉ ngơi hai ngày, anh trở lại vị trí làm việc,

trong văn phòng đã có đề tài mới nóng hổi, tuy là không thích bàn tán cùng mọi

người, nhưng ít nhiều anh vẫn nghe thấy giám đốc nhân sự mới xinh đẹp trẻ trung

thế nào. Chỉ riêng thân phận “con gái rượu của chủ tịch” thôi là đã đủ để những

chàng trai muốn đỡ phải phấn đấu trong ba mươi năm nóng lòng muốn thử. Vài hôm

sau, nghe đồn danh sách những cái tên theo đuổi cô đã nhiều không kể xiết.



Bên tai, nghe người ngoài miêu tả cô xinh đẹp tự tin

thế nào, phong cách thanh lịch khiến cho những người đàn ông độc thân ở khắp


Quên đi, lúc cô tức giận, anh chẳng bao giờ hiểu được.



Anh đem tiếng thở dài nuốt lại trong bụng, không phản

đối mở cửa xe.



“Chờ một chút!” một chiếc ô được ném cho anh.



Bất kể là anh không biết nguyên nhân khiến cô tức

giận, nhưng cô chưa bao giờ bỏ mặc anh vì tức giận.



Chưa bao giờ.



Anh cầm ô đứng trong mưa, đến tận khi hình ảnh chiếc

xe đã biến mất hồi lâu, vẫn không rời đi.



———-



“Quan Nghị, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi!”



Đang gõ bàn phím liền ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn nữ

đồng nghiệp đứng dựa vào cạnh bàn.



Gần đây, dường như thường có người hỏi anh câu này.



Thỉnh thoảng, Thải Lăng cũng mời anh ăn cơm, không có

ý gì khác, chỉ là như người quen cũ, lại vừa khéo làm cùng công ty, nhân tiện

mà thôi.



Song có điều, những người khác lại không nghĩ như vậy,

bắt đầu từ cái hôm trời mưa cô đưa anh về ấy, lời đồn đại về bọn họ vẫn chưa

dừng lại, hơn nữa ở nhà ăn lại bị một nhóm đồng nghiệp nhìn thấy, lời đồn càng

xôn xao.



Anh từng nghĩ, có chăng nên bớt tiếp xúc, tránh gây

điều tiếng hơn nữa? Dù sao hiện tại cô đã có Đỗ Phi Vân, không biết anh ta có

để ý hay không. Mỗi khi muốn nói như vậy, nhưng nhìn cô hoàn toàn không nghĩ

phức tạp đến thế, anh cũng không nói ra được.



Hôm nay quản lý của các phòng ban phải họp ở tầng mười

hai, cô sẽ không ra ngoài dùng cơm.



Anh mở miệng đang muốn cự tuyệt…



“Anh có phải đang theo đuổi giám đốc Lạc, cùng tôi ra

ngoài ăn cơm sợ bị cô ấy hiểu lầm?”



Anh khựng lại, “Không có chuyện này”. Sự liên tưởng

phong phú của nhân loại, cuối cùng anh cũng đã được biết.



“Vậy đi thôi, tôi biết ở trong con hẻm nhỏ sau công ty

mới mở một tiệm mì sợi, do một người Nhật Bản mở, mùi vị chính cống, dẫn anh đi

ăn thử”.



“Mì sợi?”, khóe môi anh khẽ nhếch, “Được”.



Sau nhiều lần bị từ chối, không nghĩ rằng anh lại đồng

ý, trái lại cô ta trở nên ngây dại.



Phía sau cách đó không xa, Lạc Thải Lăng ôm một bản

công văn vừa đi xuống, đứng tại chỗ vài giây, giẫm lên giày cao gót dưới chân

rời đi, nện trên sàn nhà những tiếng vang rất mạnh, không hiểu được là đang tức

giận với ai.



Quan Nghị nghe thấy, hơi hơi nghêng người, chăm chú

nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô rời đi.



Mười hai rưỡi.



Ăn đại vài miếng, anh liền nói xin lỗi với Liêu Huệ

Như, ra về trước.



Mang theo hộp canh nóng lên tầng mười một, Lạc Thải

Lăng vẫn đang họp ở tầng trên, anh đem bữa trưa nhờ thư kí ở ngoài cửa chuyển

lại.



Ít nhiều cũng đã nghe qua những lời đồn đại, lại nhìn

đến “cơm trưa tình yêu”, cô thư kí nhịn không được trêu chọc anh, “Rõ ràng có

thể giao cho thư kí bên công văn, cô ấy lại khăng khăng muốn đích thân đưa, có

thể nói cho tôi biết, mấy người của bộ phận IT rất đẹp trai sao? Bằng không sao

giám đốc của chúng tôi cứ động một chút lại đi đến đó?”



“… Để nguội rất khó ăn”. Hỏi một đằng trả lời một nẻo.



Mười phút sau khi anh rời đi, Lạc Thải Lăng họp xong

trở lại, nhận lấy bữa trưa từ tay thư kí, vẻ mặt có chút kinh ngạc.



Điều thứ nhất anh cần phải nhớ kĩ đó là,

em thích ăn mì sợi…



Anh thật sự nhớ kĩ?



Mở nắp hộp ra, hơi nóng của canh xông vào đáy mắt, một

mảng mông lung.