Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 10 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Nửa canh giờ sau, Trầm Bích sơn trang trở nên hỗn loạn —— Có kẻ gian xông vào sơn trang, bắt cóc tiểu thiếp của minh chủ.
Đợi cho đến khi mọi chuyện truyền đến tai Giang Thanh Lưu, thì toàn bộ giang hồ đều đã biết hắn có ái thiếp tuyệt sắc khuynh thành không ai bì kịp —— Hơn thế còn bị một tên hái hoa tặc bắt đi.
Ôi cái số Xuyên Hoa Điệp thật thê thảm!
Trong lòng hắn tràn đầy vui sướng dẫn “phu nhân minh chủ” đi, vốn dĩ đã chuẩn bị một chỗ đẹp đẽ để phong hoa tuyết nguyệt một phen rồi. Ai ngờ vừa ra khỏi Trầm Bích sơn trang, vị phu nhân đó đã trở mặt! Thật đúng là một cú ra đòn quá hiểm. Và hắn kinh ngạc phát hiện ra nội lực của vị phu nhân này không những thâm hậu, mà thân thủ còn xuất quỷ nhập thần.
Trong một ngôi miếu đổ nát, Xuyên Hoa Điệp quỳ dưới đất, đau đớn nước mắt tuôn như mưa, dọa cho toàn bộ đám ăn xin tá túc nhờ trong miếu chạy sạch: “Phu nhân, xin tha mạng, phu nhân!”.
Bạc Dã Cảnh Hành giơ chân đạp cho hắn một phát: “Mắt chó của ngươi đúng là mù rồi!”.
Xuyên Hoa Điệp bị đạp ngã ra đất, Bạc Dã Cảnh Hành lại lôi hắn dậy, tiện tay điểm lên những đại huyệt trên khắp cơ thể hắn: “Sau này cứ cách sáu canh giờ, ngươi cần phải để lão phu điểm huyệt vị lưu thông kinh mạch cho ngươi một lần. Nếu không máu tươi tắc nghẽn, kinh mạch của ngươi sẽ nhanh chóng bị nổ tung ra mà chết.”
Nói xong những lời này, nàng liền sửa soạn để đánh một giấc —— Vội vã đi đường lúc đêm hôm, tuy rằng toàn là Xuyên Hoa Điệp sử dụng khinh công mang nàng đi, nhưng nàng lại thấy mệt đến không muốn nhúc nhích tay chân. Ấy vậy mà khi nhìn thấy đống rơm khô trong căn miếu hoang, nàng lại cau mày. Nghĩ ngợi một lúc, nàng quả quyết lột luôn áo khoác ngoài của Xuyên Hoa Điệp ra, trải lên trên lớp rơm, sau đó ngả người ra ngủ.
Lần đầu tiên Xuyên Hoa Điệp bị phụ nữ lột áo ngoài, mà không ngờ lại dùng vào mục đích này. Hắn tự nhận mình là người phong lưu, nhưng giờ cũng không thể chịu nổi, khuôn mặt đầy vẻ bi thương. Đợi đến khi cô nàng trước mặt ngủ say rồi, cuối cùng hắn lén lút lỉnh ra ngoài. Hừ, sáu canh giờ cơ thể nổ tung mà chết cái quái gì chứ, tưởng hắn là đứa trẻ lên ba sao?
Bạc Dã Cảnh Hành không nghe không hỏi, vẫn ngủ cùng cái áo. Sáu canh giờ sau, nàng còn chưa dậy, thì Xuyên Hoa Điệp đã ủ rũ tang thương trở về. Đợi đến khi Bạc Dã Cảnh Hành tỉnh giấc, thì hắn đã ngoan ngoãn quỳ ở bên cạnh đống rơm khô, đầu gục xuống như một con chim cút.
Bạc Dã Cảnh Hành vừa điểm huyệt lưu thông máu cho hắn, vừa cằn nhằn đầy bất mãn: “Đi kiếm chút rượu, hòa hai viên Yên Chi cất ở thắt lưng cho lão phu. Ngốc như vậy mà cũng đòi làm hái hoa tặc!”.
Xuyên Hoa Điệp hùng hục ăn hết bát mì chay, khóe miệng vẫn còn vết bầm lưu lại do bị tẩn. Nước mì nóng hôi hổi vào đến dạ dày, khiến hắn cảm động đến gần như bật khóc.
Bạc Dã Cảnh Hành ăn Yên Chi Lộ xong, lại uống thêm nửa vò rượu nữa, rồi mới bảo tiểu nhị của khách điếm bố trí cho một gian phòng, sau đó về phòng, thay y phục cũ để Xuyên Hoa Điệp đi giặt. Xuyên Hoa Điệp cầm lấy y phục của nàng đi ra, tìm đến một cái giếng bên trong khách điếm, múc nước giặt đồ.
Bạc Dã Cảnh Hành có rất nhiều tật xấu, y phục giặt sạch rồi còn phải xông hương, chỉ cần có một tí tẹo tèo teo không vừa ý, thì nhất định sẽ no đòn. Hắn ở bên miệng giếng giặt y phục, nghe thấy chưởng quầy nói chuyện với người dưới về thảm án diệt môn của Kinh Phong ổ, cũng hiểu ra tại sao dân chúng ở đây trời còn chưa tối đã không dám ra khỏi cửa.
Nhưng chuyện này thì liên quan quái gì tới hắn chứ, hắn còn chẳng thể nhếch nổi mép đây!
Đã vậy hắn vừa giặt quần áo, phơi phóng xong xuôi đâu ra đấy, thì nhìn thấy mấy người —— Là Giang Thanh Lưu!
Xuyên Hoa Điệp không phải là tên hái hoa tặc bình thường, có tên trộm bình thường nào lại lén mò vào Trầm Bích sơn trang bao giờ không? Hắn cũng là một nhân vật vang danh lừng lẫy trong giang hồ đấy nhé! Nói thì lâu chứ hành động thì rõ nhanh! Hắn lao bổ tới, ôm chặt lấy chân Giang Thanh Lưu. Như thể nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp được bạn cũ, Xuyên Hoa Điệp bật khóc: “Giang minh chủ, cứu mạng với!!”.
Giang Thanh Lưu vừa cúi đầu xuống nhìn thì hàng lông mày đã nhíu cả lại, người này, đầu óc bù xù nhếch nhác tóm lấy chân hắn. Hắn muốn tránh đi, nhưng kẻ đó lại khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng nói: “Giang minh chủ, mắt chó của tại hạ đúng là bị mù rồi, tại hạ sẽ không dám nữa đâu! Minh chủ nhất định phải cứu cái mạng này của tại hạ!”.
Giang Thanh Lưu cẩn thận quan sát người này hồi lâu, chỉ thấy trên mặt hắn ta có nhiều vết bầm tím, quần áo rách rưới, hai tay vì ngâm nước nên trắng nhợt nhạt, hai chân thì vẫn đang run lẩy bẩy. Giang Thanh Lưu liếc nhìn Mai Ứng Tuyết và Cung Tự Tại, hai người đều tỏ ý không quen biết gã này.
Trong vụ thảm án diệt môn ở Kinh Phong ổ phát hiện ra vô số những cây kim vàng nhỏ, có rất nhiều điểm giống với hung khí đã giết chết Tô Thất Tịch. Trang chủ của Tùng Phong sơn trang là Tô Giải Ý cũng vội vàng tới đây. Giờ đúng vừa lúc bốn người xử lý xong thi thể ở Kinh Phong ổ về tới khách điếm.
Người này nhìn thấy biểu cảm của bốn người, cuối cùng bật khóc thất thanh, nói bằng giọng hối hận muộn màng: “Giang minh chủ, ta là Xuyên Hoa Điệp đây…… xin ngài hãy dẫn phu nhân của ngài về đi, hu hu hu hu……”