Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 11 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Đúng lúc đó, Bạc Dã Cảnh Hành đang sai tiểu nhị mang nước nóng vào phòng, chuẩn bị cọ rửa thùng tắm. Kinh nghiệm giang hồ của nàng rất phong phú, sơm đã nhìn ra bầu không khí khác thường trong tiểu trấn, lúc này liền lên tiếng hỏi: “Gần đây có xảy ra vụ thảm án nào à?”.
Tiểu nhị đổ nước nóng vào thùng gỗ: “Khách quan từ nơi khác đến đúng không? Chỗ chúng tôi có một nơi gọi là Kinh Phong ổ, mấy ngày trước bị người ta giết sạch cả nhà. Hơn hai trăm mạng người, chậc chậc, thê thảm vô cùng.” Bạc Dã Cảnh Hành còn chưa kịp nói gì, hắn đã lại tiếp lời, “Nhưng ở lại trong quán trọ của chúng tôi thì khách quan cứ thừa yên tâm đi.”
Hắn nói với vẻ tràn đầy tự tin, khiến Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Hử?”.
Thấy nàng không tin, vẻ mặt tiểu nhị hiện lên vẻ an ủi đầy hảo ý: “Minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu cùng với ba vị đại hiệp bằng hữu của ngài ấy đều đang ở trọ trong quán của chúng tôi! Hơn nữa, phòng của khách quan còn ở ngay sát cạnh phòng của ngài ấy, khắp chốn giang hồ này tìm được chỗ nào an toàn hơn ở đây nữa, khách quan nói xem có đúng không?”.
……
Bạc Dã Cảnh Hành có mà yên tâm cái rắm ý!
Nhưng nàng cũng không bỏ chạy, giờ Xuyên Hoa Điệp vẫn chưa quay về, thằng ngốc đó nhất định là đã đầu hàng địch rồi! Thể lực của nàng lúc này rất kém, thân thể quả thực là yếu không thể ra gió. Một thân một mình đến núi Kinh Vân, nếu trên đường đi không có người quan tâm thì chắc chắn là không xong.
Hơn nữa chọc giận Giang Thanh Lưu rồi, hắn sẽ thật sự công khai thân phận của mình, Mai Ứng Tuyết, Cung Tự Tại chắc chắn sẽ xẻ thịt nàng ra nhồi thành bánh bao mất. Nàng dứt khoát tắm rửa một trận thật thoải mái, thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi nằm xuống giường cuộn mình trong chăn, đánh một giấc.
Giang Thanh Lưu cùng với ba người Cung Tự Tại, Mai Ứng Tuyết, Tô Giải Ý dựa vào vị trí cửa sổ của đại sảnh quán trọ, gọi chút đồ ăn ngon, hâm một bình rượu mạnh. Xuyên Hoa Điệp bị trói lại như một cái bánh tro, nhưng vẻ mặt lại không hề sợ sệt chút nào. Ngược lại biểu cảm lại như vừa thoát khỏi bể khổ.
Sắc mặt Giang Thanh Lưu xanh mét, Cung Tự Tại chỉ nghĩ là hắn không tiện mở lời, vì thế bèn ép hỏi Xuyên Hoa Điệp tung tích “ái thiếp” của Giang Thanh Lưu. Xuyên Hoa Điệp không chút giấu giếm, khai tuốt tuồn tuột như thể dốc ống.
Lần này mọi người đã hơi tin rằng nàng thật sự là Giang Thiếu Cảnh rồi. Lẽ nào gia gia của Giang Thanh Lưu còn có chị em ruột thịt sao? Nhưng vẻ ngoài cũng quá…… xinh đẹp thì phải!
Bạc Dã Cảnh Hành hoàn toàn không quan tâm: “Sinh sau vãn bối, mà chẳng biết kính lão gì cả. Ngươi được lời lắm đấy biết không hả! Mất rìu sắt, được rìu vàng, vậy mà lại không biết quý trọng!”.
Cuối cùng Giang Thanh Lưu cắt luôn bữa sáng của nàng.
Nghe nói không có bữa sáng, Bạc Dã Cảnh Hành đập bàn chuẩn bị nổi bão: “Tên tiểu tử họ Giang kia……” Lời còn chưa nói hết, nàng nước mắt lên nhìn bốn người bên cạnh. Gia gia của Mai Ứng Tuyết, bị nàng phế hết võ công, kẻ thù truyền kiếp! Cung Tự Tại, khụ khụ, kẻ thù truyền kiếp! Tô Giải Ý, sư phụ của hắn ít nhất chỉ bị nàng chặt tay, khiến hắn mất máu mà chết, huyết hải thâm thù!
Nàng bất giác sờ sờ mũi: “Người trẻ tuổi bây giờ, chẹp.”
Đám người Cung Tự Tại bị mối quan hệ giữa nàng và Giang Thanh Lưu làm cho rối tinh rối mù, Giang Thanh Lưu chỉ có thể đau khổ nói: “Đừng hỏi gì hết.”
Bạc Dã Cảnh Hành đòi đi cùng, nhưng thể lực lại tiêu hao cực kỳ nhanh, đi theo đám người Giang Thanh Lưu là chuyện không thể. Thêm vào đó địa thế của Kinh Phong ổ phức tạp, rất nhiều nơi chỉ có thể đi bộ. Giang Thanh Lưu suy nghĩ một lúc, không thể không đưa ánh mắt nhìn về phía Xuyên Hoa Điệp.
Xuyên Hoa Điệp đã từng lấy cái chết ra để đấu tranh, nhưng đến khi Bạc Dã Cảnh Hành tuyên bố nhất định sẽ tổ chức đại tang hoành tráng cho hắn thì hắn lại không dám chết nữa. Bạc Dã Cảnh Hành hứa rằng sau khi hắn chết chắc chắn sẽ lột trần hắn ra treo ở tường thành, để cho mỹ nhân thiên hạ vây xung quanh chiêm ngưỡng, tuyệt không lãng phí nhan sắc mĩ mạo của hắn.
Xuyên Hoa Điệp bất lực, đành phải cõng Bạc Dã Cảnh Hành lên đường tới Kinh Phong ổ cùng đám người của Giang Thanh Lưu. Khinh công của hắn quả thực rất giỏi, cho dù bọn Giang Thanh Lưu cưỡi ngựa, hắn cũng không hề bị rớt lại phía sau.
Nhìn thấy gã trai hãm hại biết bao nhiều nữ tử khuê các giờ cõng Bạc Dã Cảnh Hành như gia súc, đám người Cung Tự Tại muôn phần thổn thức. Cũng may vì có sự quản chế của Giang Thanh Lưu, nên Bạc Dã Cảnh Hành không tùy tiện tẩn hắn. Mới khiến những ngày tháng của hắn miễn cưỡng trôi qua.