Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 12 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Lần này tới Kinh Phong ổ tổng cộng có hơn hai mươi người, sau khi an táng những thi thể xong xuôi, tất cả mọi nguyên nhân cái chết cũng được mang ra phân tích rõ ràng. Giang Thanh Lưu ghé lại gần quan sát hình vẽ một cái xác trên nền đất, Bạc Dã Cảnh Hành đứng ở bên cạnh. Nàng đang mặc y phục của Giang Thanh Lưu, gió thổi qua một cái là giống như sẽ cưỡi gió đi luôn. Mấy vị đại hiệp cũng hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, lo nàng sợ hãi, nên tìm người tới ở cùng.
Biểu muội của Mai Ứng Tuyết là Hạ Tuyết Dao vốn được biết đến với danh xưng Hỏa Phượng Hoàng, nhì nhèo muốn cùng hành tẩu giang hồ với biểu ca. Mai Ứng Tuyết không còn cách nào khác đành phải dẫn theo. Giờ có Bạc Dã Cảnh Hành làm bạn, hắn cũng coi như được giải thoát.
Hạ Tuyết Dao là một mỹ nhân, đáng tiếc từ nhỏ đã được nuông chiều thành quen, tính khí quả thực không dám khen tặng. Nàng ta vốn dĩ ái mộ Giang Thanh Lưu, nhưng Giang Thanh Lưu đã có vợ, nên dạo gần đây quay ra nhiệt tình với Cung Tự Tại. Cung Tự Tại là người thích tiêu dao, sợ còn chẳng kịp, hễ gặp là lẩn như trạch. Mai Ứng Tuyết lại còn cố gắng thuyết phục, muốn đẩy mạnh tiêu thụ biểu muội nhà mình —— Nếu không bản thân hắn chỉ còn nước rước lấy muội ấy mà thôi.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng quan sát những hình vẽ thi thể, hơn hai trăm các xác, nên nơi này đâu đâu cũng thấy những hình vẽ âm u đáng sợ. Tựa hồ như nhìn những đường mô tả hình dạng những con người kia, còn có thể thấy được thảm kịch xảy lúc đó.
“Này! Rót cho ta chén trà! Ta khát!” Hạ Tuyết Dao chỉ vào bình trà bên cạnh, Bạc Dã Cảnh Hành đang cúi người, cẩn thận quan sát chưởng ấn ở chính giữa cây cột trụ tròn. Hạ Tuyết Dao đi tới đá vào người nàng một phát: “Nghe thấy không hả?”.
Xuyên Hoa Điệp đứng gần đó vẫn rất vui vẻ lấy lòng những mỹ nhân đẳng cấp kiểu như thế này, hắn mang theo vẻ tươi cười nói: “Để tại hạ rót nước cho tiểu thư.”
Hạ Tuyết Dao trừng đôi mắt đẹp lên: “Ngươi là cái thá gì, ai thèm nói chuyện với ngươi? Này! Cô điếc hả?”.
Nàng ta lại đá Bạc Dã Cảnh Hành một cái nữa.
Đến sẩm tối, lúc Mai Ứng Tuyết quay về, thì thấy biểu muội của mình bị trói lên chính giữa cây cột trong phòng, trên mặt viết một chữ xấu cực to bằng bút lông, miệng còn ngậm một cục xà phòng!
……
Khuôn mặt Hạ Tuyết Dao khóc lóc nhòe nhoẹt cả son phấn, Mai Ứng Tuyết chân tay lóng ngóng thả nàng ta xuống. Nàng ta khóc đến khản cả giọng, Mai Ứng Tuyết vừa tức vừa buồn cười, luôn mồm kêu khổ. Giang Thanh Lưu nhéo Bạc Dã Cảnh Hành một cái: “Ngươi điên hả! Tốt xấu gì cũng đã trăm mấy tuổi rồi, không thể nhường trẻ con một chút được sao?!”.
Vẻ mặt Bạc Dã Cảnh Hành cũng không còn chút kiên nhẫn nào nữa: “Lão phu mà không nhường nàng ta, thì đã một đao băm nàng ta ra rồi. Ố, đây là gì vậy?”.
Trong lòng cả kinh, liền ngồi hẳn dậy. Thấy Bạc Dã Cảnh Hành đang ngủ rất ngon. Mái tóc đen mượt phủ trên gối, hô hấp của nàng rất bình tĩnh, Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, tim đập rất nhanh, cả người có cảm giác xây xẩm lơ mơ. Có triệu chứng giống như đang say rượu.
Mùi thơm của rượu trong không khí thực sự rất nồng, đầu cũng không choáng váng, mà ngược lại cảm thấy thoải mái lâng lâng như tiên bay. Hắn vén rèm lên, để hương rượu bay bớt ra ngoài. Sau đó lại nằm xuống, chỉ cảm thấy huyết mạch xáo trộn bất ổn.
Hắn bò dậy, mở toàn bộ cửa sổ ra, để gió đêm thổi vào trong phòng. Những cơn gió mùa hạ vuốt ve khuôn mặt, khiến cảm giác xáo trộn chỉ tăng chứ không giảm. Hắn nhắm mắt dưỡng thần trước bàn cho đến tận sáng.
Sau khi Bạc Dã Cảnh Hành thức giấc, thì thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế cạnh bàn, dáng vẻ ngay ngắn chuẩn mực. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn ngái ngủ: “Thằng nhóc kia, dậy sớm vậy?”.
Giang Thanh Lưu căn bản lười không thèm để tâm đến nàng, tiện tay pha cho nàng hai viên Yên Chi làm bữa sáng, rồi đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
Đám người Cung Tự Tại cũng nhanh chóng thức giấc, mọi người nấu tạm vài món khô, Mai Ứng Tuyết rót rượu cho tất cả mọi người. Hiện giờ Giang Thanh Lưu cứ ngửi mùi rượu là thấy ám ảnh, một giọt cũng không dám động vào.
Mấy người đang bàn bạc cho hành trình ngày hôm nay, thì Bạc Dã Cảnh Hành từ trong phòng đi ra. Xuyên Hoa Điệp đã ra ngoài tung tin, nên nàng chỉ tay sai Hạ Tuyết Dao: “Xách nước đổ vào chậu cho lão phu!”.
“Cô!” Hạ Tuyết Dao tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nhưng lại không dám chọc giận nàng, chỉ biết dậm chân: “Biểu ca! Hu hu……”
Mai Ứng Tuyết lại phải dỗ dành hồi lâu, cuối cùng Giang Thanh Lưu trầm giọng nạt: “Ngươi không có tay sao? Tự mình đi lấy đi!”.
Bạc Dã Cảnh Hành sờ sờ mũi, rốt cuộc cũng tự mình đi tới chiếc giếng ở hậu viện lấy nước sạch về rửa mặt.
1. Chùy lưu tinh là một loại vũ khí mềm trong võ thuật, Khởi nguồn có nó bắt đầu từ thời viễn cổ. Phi Chùy được hợp thành bởi: sợi dây, tiểu chùy hình vòng cung và một số vòng sắt nhỏ, trọng lượng khoảng 1kg.