Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 22 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Lúc Giang Thanh Lưu tắm giặt vẫn duy trì tinh thần cảnh  giác, chỉ sợ lão tặc kia lại lên cơn. Cũng may thể lực của Bạc Dã Cảnh  Hành quả thực đã bị tiêu hao quá nhiều, tắm rửa xong ngã lên giường rồi  không thấy có động tĩnh gì nữa.



Giang Thanh Lưu ngâm mình nước nóng, tuy rằng vội vã lên đường, nhưng  chút vận động này đối với hắn mà nói chẳng nhằm nhò gì. Hắn đang nằm  trên giường, đột nhiên thấy châm âm ấm, dường như có thứ gì đó nóng hôi  hổi dựa vào. Giang Thanh Lưu đá đá vài phát: “Ngươi làm trò gì vậy?”.



Không thấy người đó có động tĩnh gì, hiển nhiên Bạc Dã Cảnh Hành đã ngủ  rất say, nhưng lại ôm chặt lấy chân hắn giống hệt sóc chuột ôm hạt  thông. Giang Thanh Lưu khóc dở mếu dở, đành để mặc cho nàng ôm. Thân thể  của nàng ấm áp mà mềm mại, Giang Thanh Lưu thở dài, nhắm mắt đi ngủ,  không nghĩ ngợi lung tung nữa.



Trên nóc nhà, có hai người lén lén lút lút lật một miếng ngói rồi nhìn qua khe hở.



“Cẩn thận đấy……” Tuy rằng Giang Thanh Lưu đã mất hết nội lực, nhưng độ  cảnh giác vẫn rất cao. “Đừng để hắn phát hiện ra!” Có một người đè nhỏ  giọng nói. Người khác lôi ra một cái ống dùng để thổi mê hương: “Màn che  dày quá, không nhìn rõ được, bọn họ ở phòng này hả?”.



“Suỵt…… nhỏ tiếng thôi. Bên cạnh Giang Thanh Lưu có dẫn theo một cao thủ đấy!”.



“Ai? Tên đồng tử ôm kiếm đấy hả?”.



“Ngu thế, là phu xe. Xương đốt ngón tay của tên phu xe đó thô to, hạ bàn  ổn định hữu lực, ánh mắt sáng rõ trầm tĩnh, rõ ràng là một cao thủ.”



“Nhưng…… tối quá, thật sự là nhìn không rõ đâu sư phụ à!”.



“Có chút chuyện vặt cũng làm không xong, nhìn vi sư đích thân xuất mã đây!”.



Hồi lâu sau, trên nóc nhà trọ Ngũ Hồ.



“Sư phụ, người sao vậy?!”.



“Vi sư phải nhĩn kỹ thêm chút nữa đã.”



“Dạ?”.
Lần đầu tiên Giang Ẩn Thiên bị đứa cháu dâu bật lại như thế, ông ta vốn  dĩ là trưởng tộc, liền lập tức sầm mặt lại. Nhưng Đan Vãn Thiền cũng  không nhiều lời với ông ta, xoay người bước ra khỏi cửa. Sau lưng liền  truyền đến tiếng quát tháo của Giang Ẩn Thiên, nàng cũng chẳng thèm dừng  bước, đi thẳng một mạch về tiểu viện của mình.



Đến tối, lúc Thủy Quỷ Tiêu mang thuốc tới, thấy hốc mắt nàng sưng đỏ như  một quả đào. Thấy hắn bước vào, Đan Vãn Thiền vội vàng lau mắt, nhưng  khuôn mặt Thủy Quỷ Tiêu lại không chút cảm xúc: “Hoảng cái gì, khóc thì  cứ khóc đi, có phải ta chưa từng nhìn thấy đâu.”



Đan Vãn Thiền cũng chán phải giấu giấu diếm diếm rồi, liền nhận lấy bát  thuốc định uống một hơi cạn sạch, để cái gã đáng ghét kia biến đi càng  nhanh càng tốt. Khổ nỗi canh thuốc nóng quá, nàng phải dùng thìa bạc  khuấy cho cái thứ nước đen ngòm ấy nguội bớt rồi mới uống được.



Hồi lâu sau, Thủy Quỷ Tiêu móc từ trong người ra một thứ giống như hái cái lá cây đưa cho nàng: “Đắp lên mắt đi, giảm sưng đấy.”



Đan Vãn Thiền vốn dĩ không cần, nhưng không cần chi cằng cứ cần cho  xong. Nàng nhận lấy rồi đặt lên bàn, mũi vẫn còn hơi sụt sà sụt sịt:  “Ngươi thường xuyên nhìn thấy phụ nữ khóc sao?”.



Thủy Quỷ Tiêu cũng ngồi xuống ghế bên cạnh nàng: “Trước đây tâm huyết sư  phụ dâng trào, quyết định hành y cứu người. Trong dược quán gần như  ngày nào cũng có phụ nữ khóc, có người thì là vì người thân được chữa  khỏi bệnh, vui quá mà khóc, có người là vì người thân vô phương cứu  chữa, tuyệt vọng bi thương quá độ, mà càng nhiều hơn nữa là những người  có người thân trúng độc của sư phụ mà chết, phẫn hận tuyệt vọng.”



Đan Vãn Thiền kinh hãi trợn mắt há hốc mồm: “Các ngươi đã từng trải qua.. tình cảnh rất nguy hiểm rồi à?”.



Thủy Quỷ Tiêu dửng dưng đáp: “Cũng tạm, gần như là mỗi tháng đổi chỗ ở  một lần. Có một lần gặp phải người của Bất Lão Thành, thiếu chút nữa là  chọc mù một mắt của sư phụ ta.”



Hắn nói nhẹ bẫng, nhưng Đan Vãn Thiền thì không thể nào cười nổi. Giang  hồ là như vậy, một người chạy một người đuổi. Bọn họ là nhóm chạy trốn,  Giang Thanh Lưu là nhóm truy đuổi, mọi người đều nguy hiểm cả. Nàng dùng  thìa bạc múc một canh thuốc, thổi cho bớt nóng rồi mới uống. Canh thuốc  vẫn nóng, mà sao lòng lại lạnh lẽo thế.



Cho dù có uống nhiều thuốc hơn nữa, có điều dưỡng cơ thể khỏe hơn nữa, thì ai sẽ cùng sinh con với nàng đây?



Mà nàng của hiện giờ, lại hy vọng sẽ sinh con cho ai?! Người trên giang  hồ chém giết cầu sinh cố nhiên đáng buồn đáng thương, nàng nào có sống  tốt hơn bao nhiêu đâu?!



Rất nhanh đã uống xong bát thuốc, ngay cả vị đắng nghét nàng cũng chẳng  nếm ra được. Lúc Thủy Quỷ Tiêu đi rồi, tiện tay nhặt mấy chiếc lá xanh  trên bàn, nhanh nhẹn thành thạo dán lên hai mắt nàng.



Đan Vãn Thiền phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, đầu ngón tay của hắn  lướt nhẹ qua mí mắt nàng, mang theo mùi hương thảo dược thoang thoảng.