Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 23 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Đan Vãn Thiền ở nhà không thoải mái, thì Giang Thanh Lưu ở ngoài lại càng lo lắng hơn.



Thời gian ở nhà trọ Ngũ Hồ quanh đi quẩn lại cũng hết một ngày. Lúc  Giang Thanh Lưu tỉnh lại, chân vẫn đang bị Bạc Dã Cảnh Hành ôm lấy. Cơ  thể nàng vừa mềm lại vừa ấm, giống hệt một cái bánh gạo nếp vẫn còn rất  dẻo. Giang Thanh Lưu đá đá vào người nàng, cho dù không còn nội lực, hắn  cũng cảm nhận được có gì đó không ổn: “Lão tặc kia, ngươi có ngửi thấy  mùi gì không?”.



Bạc Dã Cảnh Hành buồn ngủ đến nỗi không mở được mắt ra: “Mùi gì……” Nàng  đột nhiên phát hiện ra mình đang ôm chân Giang Thanh Lưu, lập tức tóc  tai dựng đứng, “Mùi chân của ngươi?”.



Giang Thanh Lưu chả muốn để ý tới nàng, lập tức ngồi dậy, cẩn thận ngửi  thử, nhưng mùi rượu trên người Bạc Dã Cảnh Hành quá nồng, át gần hết mùi  vị xung quanh. Hắn nhất thời cũng không có cách nào phát giác ra được.  Hắn nghĩ ngợi một lúc, bèn rời giường móc từ trong túi thuốc ra hai viên  thuốc giải độc. Bạc Dã Cảnh Hành nhìn thấy hắn cầm đồ đạc, lập tức cuốn  cái chăn mỏng sán lại gần, trông y hệt một con cáo lông xù: “Ngươi đang  ăn cái gì vậy?”.



Giang Thanh Lưu quay người lại bóp miệng nàng, cũng cho nàng ăn một  viên. Bạc Dã Cảnh Hành loáng cái đã nuốt xong, vẫn còn rất bất mãn: “Sao  chẳng có tí mùi vị gì thế?”.



Giang Thanh Lưu lên cơn bốc hỏa: “Trong miệng tích toàn là khí độc! Ngươi tưởng là kẹo đường đấy chắc!”.



Bạc Dã Cảnh Hành chép chép miệng, cầm lấy thứ trong tay hắn lên xem thử, rồi đưa trả lại: “Có gì ghê gớm đâu.”



Giang Thanh Lưu nhét viên thuốc vào miệng, đè ở dưới lưỡi, yên lặng nghe  ngóng động tĩnh bên ngoài. Nếu có kẻ trộm, thì giờ này nhất định sẽ đạp  cửa xông vào rồi. Lẽ nào mình đã nghĩ quá nhiều? Hắn lại nằm trở lại  giường, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn cuộn tròn trong chăn nằm lên gối hắn, hơi  thở thơm mát như hoa lan. Tóc gáy Giang Thanh Lưu dựng ngược: “Cút về  đầu kia của người ngủ đi.”



Bạc Dã Cành Hành hừ lạnh một tiếng —— Đây là cái thứ mê hương gà vịt vớ  vẩn gì của Lan San Khách vậy, đối phó với một người mất hết nội lực mà  cũng không có tác dụng. Lúc quan trọng, vẫn phải để lão phu xuất mã.



Rất nhanh ý thức của Giang Thanh Lưu cảm thấy không ổn ¬—— Toàn thân hắn  rơi vào trạng thái vô cùng thả lỏng, thần thức cũng có chút mơ màng,  không cách nào tập trung sức chú ý được. Hắn thầm cả kinh, muốn ngồi  dậy, nhưng chỉ muốn mà không thể làm được. Cả người đều rã rời, khả năng  tự khống chế có mạnh đến đâu, cũng không thể ra lệnh được cho tứ chi  làm được hành động nào đó.



Mê hương đã phát huy tác dụng trong cơ thể rồi, hắn lờ mờ biết được điều gì đó: “Trường sinh hoàn!”.



Bạc Dã Cảnh Hành thò đầu ra nhìn thử vào mắt hắn, quả đúng là trúng độc  rồi, đến lúc này nàng mới lộ ra bộ mặt hồ ly lông xù: “Thằng oắt Giang  gia kia, lão phu không bằng ngươi, lão phu già cả rồi, không thể chịu  được tổn hại thêm nữa. Ngươi ngoan ngoãn phục tùng lão phu, dù sao thì  cũng sẽ qua nhanh thôi.”



Giang Thanh Lưu lúc ấy mới tỉnh ngộ: “Thuốc giải độc vừa nãy……. ngươi đã đổi thuốc?”.



Bạc Dã Cảnh Hành cười hì hì, bắt đầu cởi quần áo hắn. Giang Thanh Lưu  đương nhiên là lửa giận bừng bừng. Nhưng Trường sinh hoàn đã khiến cả  người hắn bải hoải, không cách nào không chế được bản thân, chỉ có thể  dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Ngươi đừng như vậy.”



Bạc Dã Cảnh Hành đã sắp sửa lột sạch hắn ra rồi, những vẫn còn lên tiếng  an ủi: “Sẽ nhanh thôi, chỉ tầm một phần ba nén hương là xong.”




Bạc Dã Cảnh Hành cũng rất thức thời, lập tức ngậm miệng lại – Những lời  nàng định nói vừa nãy quả nhiên không phải những lời hay ho gì.



Việc cấp bách ngay lúc này, đương nhiên là cần phải tìm lại cái đầu.  Không có đầu, mà trại Phi Ưng lại không nỡ để Hạ Phi Hổ chết không được  toàn thây. Giang Thanh Lưu bàn bạc rất lâu với Hạ Lôi và Hạ Báo, để điều  tra vụ án giết người, thì nguyên nhân đầu tiên đương nhiên là vì có thù  oán cá nhân, thứ hai là vì tình cảm, thứ ba là lúc gần kề bỗng nảy sinh  sát ý.



Bang phái của Hạ Phi Hổ ở trên giang hồ, nên kẻ thù gần như đều đến từ  giang hồ. Nếu nói vì tình mà giết người, thì hồng nhan tri kỷ của ông ta  cũng không ít. Tên kẻ thù của trại Phi Ưng nếu có viết ra thì cũng phải  kín hết bốn trang giấy. 



Những manh mối càng nhìn thấy một cách rõ ràng, thì những manh mối thực sự lại càng khó tìm.



Sau bữa cơm chiều, Giang Thanh Lưu và Đại Tề đã có trong tay bản danh  sách ghi kín hết bốn trang giấy tên kẻ thù của trại Phi Ưng. Hắn thở dài  ngao ngắn, sắp xếp lại các manh mối: “Hiện giờ có hai manh mối quan  trọng nhất, một là phu nhân của Hạ Phi Hổ là Lâm Tiểu Thi, thứ hai là  cái đầu người bị mất. Hung thủ tiềm tàng, có khả năng là những người có  tên trong bốn tờ giấy này, nhưng năm huynh đệ của Hạ gia cũng đều có khả  năng. Tề Đại ngươi nghĩ sao?”.



Sống lưng Tề Đại thẳng tắp: “Thuộc hạ nghe theo lời dặn dò của trang chủ.”



Giang Thanh Lưu lườm hắn một cái, tiện thể liếc mắt nhìn Bạc Dã Cảnh  Hành ở bên cạnh. Bạc Dã Cảnh Hành đang uống Yên Chi lộ, căn bản không hề  nhìn về phía này. Tệ Đại chậm chạp chẳng hiểu gì, cuối cùng vẫn là Thôi  Tuyết thông minh nhanh trí, vội vàng sán đến cười hì hì hỏi: “Cảnh cô  nương cô thấy sao?”.



Bạc Dã Cảnh Hành liếm sạch sẽ cái bát, thiếu chút nữa là liếm luôn cả  mấy cái móng tay trắng trắng mềm mềm của mình: “Bình thường lão phu có  quan sát gì đâu.”



Thôi Tuyết phì một tiếng, thầm nghĩ lần này xem ra trang chủ đã cưới  được một người không phải dạng vừa đâu. Bạc Dã Cảnh Hành ra hiệu cho hắn  đi rửa bát, rồi vừa giả vờ nói với Thôi Tuyết: “Hung thủ giết người,  tại sao lại cắt đầu? Thứ nhất, có thù, nên rửa hận. Thứ hai, cố ý xáo  trộn, để tăng thêm khó khăn cho việc phá án. Thứ ba, đầu của Hạ Phi Hổ  có chỗ khác cần đến. Tại sao Lâm Tiểu Thi lại bị bắt cóc, ba đệ tử của  Hạ Phi Hổ, và hai người con trai rốt cuộc có hiềm khích nghi ngờ gì  không…… Chẹp chẹp, thật ra muốn trừng trị hung thủ thật sự, lão phu có  một cách trăm trận trăm thắng.”



“Cách gì?” Vẻ mặt Thôi Tuyết đầy hiếu kỳ, Tề Đại cũng liếc mắt nhìn ra  phía này, Giang Thanh Lưu vẫn không có chút phản ứng nào. Bạc Dã Cảnh  Hành chỉ nhẹ nhàng gõ gõ lên tờ danh sách, cũng không nói gì.



Qua một hồi lâu, cuối cùng Giang Thanh Lưu cũng quay người qua, lúc ấy  nàng mới bảo: “Chúng ta có thể dùng chiến thuật diệt từng người một, đầu  tiên tìm những thành phần không bị nghi ngờ, giết chết! Sau đó đánh dấu  toàn bộ những người bị ngờ còn lại, diệt sạch! Hung thủ nhất định không  còn nơi nào để trốn!”.



……



Đối với chiến thuật diệt từng người một bách chiến bách thắng ấy, cuối  cùng Giang Thanh Lưu cũng thân thiết nói với nàng, người hắn đã chiến  tranh lạnh suốt mấy ngày một câu.



“Cút!”.