Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 4 : Quay trở về
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
“Ta là bằng hữu tốt của…… minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu.”
Giang gia xảy ra hai chuyện lớn. Chuyện thứ nhất là, minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu bị tẩu hỏa nhập ma, võ công hoàn toàn mất hết. Chuyện thứ hai là, đại ma đầu ba mươi năm trước Bạc Dã Cảnh Hành đã trốn thoát khỏi nhà lao, không rõ tung tích. Hai chuyện này, Giang Ẩn Thiên thực sự không muốn rêu rao ra chút nào.
Hiện giờ Giang gia do ông ta quản lý, đương nhiên chuyện ông ta quan tâm nhất liên quan đến vấn đề người thừa kế, dạo gần đây vẫn luôn bận rộn tìm kiếm người xuất sắc nhất trong số những đệ tử trẻ tuổi. Và kể từ khi Thương Tâm chẩn đoán bệnh tình xong, bên phía môn đình của Giang Thanh Lưu vắng vẻ lạnh lẽo hẳn đi. Giang gia là một gia tộc lớn, mỗi quan hệ giữa các tông hệ rất rắc rối và phức tạp.
Trước đây hắn ta là người thừa kế, tương lai sẽ kế thừa vị trí tộc trưởng, mọi người đương nhiên sẽ xem trọng. Nay hắn giống như một phế nhân, ai còn đặc biệt chạy tới đây quan tâm tới hắn nữa.
Và chính trong một thoáng sơ suất ấy, đã khiến vị minh chủ bị người ta ám toán, thiếu chút nữa là mất đi tính mạng.
Lúc Thôi Tuyết tìm được Thương Tâm, nàng chạy tới rất nhanh. Thương Tâm là thầy thuốc, không liên quan gì đến xung đột lợi ích giữa hai dòng đích thứ của Giang gia. Mà Giang Thanh Lưu lại có ơn với Thiên Hương cốc, nàng đến đây hoàn toàn là vì nể mặt Giang Thanh Lưu.
Khi chạy tới phòng của Giang Thanh Lưu, nàng vội vàng lôi hộp kim ra, lệnh cho dược đồng chuẩn bị thuốc bảo vệ tâm mạch cho hắn trước. Còn về phần Giang gia ngoài trừ Đan Vãn Thiền và thái nãi nãi Chu thị ra, thì lại không có một ai đến.
Tám đại môn phái cũng không thể bình tĩnh được, chủ sự các nơi đều bí mật chạy tới Trầm Bích sơn trang. Trong Tụ Hiền sảnh, ba bốn mươi người đang ngồi uống trà. Giang Ẩn Thiên bận xoay như chong chóng, vẫn chưa xuất hiện tiếp khách.
Sảnh to như vậy, mà lại vô cùng yên tĩnh. Qua một lúc lâu, đệ tử trẻ tuổi của Khoái Đao môn hỏi sư trưởng Lục Không Sơn của mình: “Sư phụ, rốt cuộc Bạc Dã Cảnh Hành này là thần thánh phương nào, sao lại kinh động đến nhiều tiền bối giang hồ vậy ạ?”.
(Sư trưởng là cách gọi kính trọng của sư phụ.)
“Bạc Dã Cảnh Hành……” Lục Không Sơn thở dài, tuy khoảng cách thời đại của người này đã trôi qua ba mươi năm, nhưng cái tên đó vẫn mang đến bóng ma chưa bao giờ tiêu tan cho giới giang hồ.
Bạc Dã Cảnh Hành, sáu mươi năm trước đã từng tung hoang khắp chốn giang hồ, giết người vô số, tay dính đầy máu tanh. Sau khi giết chết tám vị tiền bối giang hồ đã lui về ở ẩn, hắn trở thành thiên hạ vô địch. Ngay cả Âm Dương đạo tà phái nổi danh lớn mạnh bậc nhất cũng không dám chọc giận hắn.
Một đại ma đầu như vậy, cho dù là danh môn chính phái cũng không muốn tùy tiện đắc tội. Minh chủ võ lâm lúc đó là ông nội của Giang Thanh Lưu, Giang Thiếu Tang, ông ta đã nhiều lần tổ chức những cuộc bao vây tiêu diệt Bạc Dã Cảnh Hành. Nhưng tất cả những môn phái tham gia đều hiểu rằng, đó chỉ dùng để ăn nói với đám đông quần chúng không biết rõ chân tướng sự việc mà thôi.
Từng câu từng chữ của nàng đều mang theo máu, nhưng lại cuồng ngạo khôn kham, chữ cuối cùng vừa dứt, tơ đao trong tay đột nhiên giống như lưỡi rắn phản kích lại, Niếp Phục Tăng rên lên một tiếng, cánh tay phải nhẹ bẫng, thanh kiếm rơi xuống đất.
Cùng rơi xuống đất còn có cả bàn tay phải cầm kiếm nữa.
Ông ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chỗ cổ tay bị đứt lộ ra gốc xương trắng hếu, phải mất khá lâu máu mới bắn phọt ra. Ông ta gào thét điên loạn, lại bị tơ đao tấn công trúng vào tay trái. Người trước mặt lạnh lùng tàn nhẫn giống như Tu La địa ngục, chỉ cần tay phải ông ta hơi dùng lực thôi, thì tay trái lập tức sẽ rơi xuống đất ngay.
Niếp Phục Tăng không dám động đậy gì, thở dốc hồi lâu mới nói: “Đại sư huynh! Đừng giết ta, ta sẽ nói hết cho huynh.”
Bạc Dã Cảnh Hành đang định nói, thì đột nhiên một mũi tên lông vũ bắn xẹt qua, tơ dao của nàng quay về ứng cứu, đánh bay mũi tên đi, nhưng bản thân cũng phun ra một búng máu. Độc tính của Thần hồn nát thần tính, nàng còn rõ hơn bất kỳ ai. Nếu như không nhanh chóng điều tức, thì cho dù có là nàng, cũng sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm. Nhưng sự thật này, nàng đã đợi sự thật này hơn ba mươi năm nay rồi!
Máu chảy ra như trút bên khóe môi, nàng lao bổ tới tóm chặt lấy cổ áo Niếp Phục Tăng: “Nói! Rốt cuộc là tại sao?”.
Nhưng sắc mặt của Niếp Phục Tăng ở trước mặt nàng dần dần nhợt nhạt dại hẳn đi, đôi mắt cũng từ từ mất đi ánh sáng. Khóe môi ông ta trào lên một dòng máu đen, hai cánh môi run rẩy hồi lâu, cuối cùng chẳng thể thốt lên được một chữ nào.
Một âm thanh rất khẽ truyền đến phá tan bầu không khí, Bạc Dã Cảnh Hành đành phải lấy dùng cái xác trong tay để che chắn. Đó là một cái kim vàng nhỏ cỡ sợi lông, phốc phập một tiếng cắm thẳng vào đầu vai Niếp Phục Tăng. Một mảng huyệt Thái dương của ông ta đã bị đen từ lâu, có ngươi giết ông ta rồi.
Cây kim vàng bắn vào từ phía ngoài cửa sổ liên tiếp hết cái này đến cái khác, Bạc Dã Cảnh Hành tránh né có chút vất vả, lồng ngực lạnh buốt, da bắt đầu sưng thũng. Dường như máu trong toàn bộ cơ thể đều trào hết cả ra ngoài. Ý thức của nàng dần dần mơ hồ, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt những tiếng bước chân.
Những cây kim vàng nhỏ như sợi lông ấy thình lình dừng lại, tơ đao đỏ tươi bạc nhược rơi xuống đất, thư phòng chỉ còn lại hai người chết không còn chút sinh khí nào.
“Sư phụ!” Bên ngoài có người xông vào, ôm lấy thi thể của Niếp Phục Tăng lên. Tùng Phong sơn trang tĩnh mịch như chết nhất thời trở nên hỗn loạn, lúc Bạc Dã Cảnh Hành được người ta đỡ lên chỉ nói được một câu: “Lão…… khụ khụ, ta là bằng hữu tốt…… của minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu.”
Dứt lời, đầu nàng nghẹo sang một bên, hôn mê.