Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Lúc Giang Thanh Lưu tỉnh lại đã là ba ngày sau, một đòn Phần Tâm chưởng này, theo lý mà nói đã đủ để lấy mạng hắn rồi. Cao thủ khi xuất chiêu, thường không sai một li nào. Nhưng cú ra tay của Bạc Dã Cảnh Hành đã không để ý đến việc nội lực hiện nay của mình không bằng được lúc trước. Nàng chỉ dùng ba phần lực mà thôi, và cũng may Thương Tâm cốc chủ của Thiên Hương cốc vẫn đang ở Trầm Bích sơn trang.



Cứu chữa kịp thời, nên cuối cùng Giang Thanh Lưu cũng không phải lo lắng gì về tính mạng. Thương Tâm vẫn tương đối lạc quan: “Cách tự phế võ công của minh chủ là rất chính xác. Tuy như vậy sẽ mất hết nội lực, nhưng đổi lại là bảo toàn được căn cốt kinh mạch, đợi sau khi điều dưỡng xong, minh chủ sẽ có thể tu luyện lại được tâm pháp.”



Giang Thanh Lưu cũng đang quan tâm đến vấn đề này: “Kinh mạch của Giang mỗ, cần bao nhiêu thời gian để điều dưỡng?”.



Thương Tâm bấm một số huyệt cung lưu thông máu cho hắn: “Ít thì hai ba tháng, nhiều thì nửa năm.”



Giang Thanh Lưu cũng không quan tâm đến thương thế trên người, lập tức bảo Thôi Tuyết thông báo đến những hảo hữu tri giao với mình. Chuyện Giang Thanh Lưu bị thương, Giang gia có thể gọi là bế quan hoàn toàn với bên ngoài. Mười lăm tuổi hắn đã xuất đạo, hành tẩu trên giang hồ suốt mười hai năm, lại nắm trong tay quyền quản lý sản nghiệp cùng danh tiếng và uy tín của toàn bộ gia tộc. Tuy hiện giờ mới chỉ hai mươi bảy tuổi, nhưng sức ảnh hưởng trên giang hồ lại vô cùng quan trọng.



Nay tin tức hắn bị trọng thương truyền ra bên ngoài, lập tức sẽ có không ít người nhanh nhạy nắm được tin chạy tới đây. Giang Ẩn Thiên không dám để những người đó nhìn ra được mảy may ý tứ bạc đãi của ông ta giành cho Giang Thanh Lưu. Những người đó đều là những hán tử lưỡi đao liếm máu, nhất thời phẫn nộ sẽ không tiếc liều cả tính mạng của bản thân.



Ông ta lại phái tay chân tới tiểu viện Giang Thanh Lưu ở, bắt người dưới suốt mười hai canh giờ không ngừng đưa thuốc, săn sóc trông nom.



Nhìn Giang Thanh Lưu trọng thương đế mức này, Giải Hồng đao Phương Nhược và Kim Thương giản Tạ Khinh Y chạy tới thấy vậy hốc mắt đều phiếm đỏ. Nhưng Giang Thanh Lưu tỏ ý đây chỉ là chuyện nhỏ không cần phải nhắc đến: “Lập tức tìm tất cả mọi người, giúp ta dò hỏi về một người!”. Hắn đang định mô tả, thì bên ngoài đột nhiên có người tới báo: “Giang minh chủ, tiểu nhân là người của Tùng Phong sơn trang. Hai ngày trước trang chủ của bọn tiểu nhân, bị ám sát đã chết rồi!”.



Trong lòng Giang Thanh Lưu thầm cả kinh, trang chủ của Tùng Phong trang là Đao thánh Tô Thất Tịch, ai có thể giết chết ông ta một cách dễ dàng như thế?



Người tới lại dập đầu nói: “Tại hiện trường bọn tiểu nhân phát hiện có tơ đao ở hiện trường, có người nhận ra đây là thứ vũ khí năm đó của lão tặc Bạc Dã Cảnh Hành, thiếu trang chủ đã đặc biệt sai tiểu nhân mang tới đây. Xin minh chủ đứng ra làm chủ cho Tùng Phong sơn trang!”.



Giang Thanh Lưu hít một hơi thật sâu, Bạc, Dã, Cảnh, Hành!



Nhưng còn chưa kịp trả lời, thì đối phương lại nói tiếp: “Hiện giờ hảo hữu của minh chủ đang ở trong tệ trang, trên người trúng kịch độc. Thiếu trang chủ đã mời thần y Thương Thiên Lương tới chữa trị rồi ạ.”



Giang Thanh Lưu ngẩng phắt đầu lên: “Hảo hữu của ta?”.
Thương Thiên Lương tới sẽ không để tâm tới cái mớ ân oán tình thù này —— Ông ta chỉ coi trọng tiền bạc mà thôi. Giang Thanh Lưu cũng thẳng thắn đối mặt với ông ta hơn, tuy là người trong bạch đạo, nhưng đối mặt với một tên như Bạc Dã Cảnh Hành, hắn không cần phải quá nhân từ.



…… Hắn đã từng nhân từ, kết quả chính là suýt chút nữa bị một chưởng của tên đó đánh chết.



“Ta muốn ông kiểm soát tính mạng của nàng ta trong vòng một năm.” Sau khi Thương Thiên Lương bắt mạch cho Bạc Dã Cảnh Hành xong, Giang Thanh Lưu đi thẳng vào vấn đề. Thương Thiên Lương tuổi đã ngoài năm mươi, nếu như gặp lúc tiền bạc đủ đầy, thì ông ta đối đãi với người khác vô cùng lương thiện, có thể coi là tiên phong đạo cốt: “Chất xương của người này rất kỳ lạ, độ mềm dẻo của kinh mạch khác hẳn người thường, hơn thế từ kinh mạch rất khó phân biệt là nam hay nữ, thể chất quá đỗi kỳ quái. Theo lý mà nói nếu là người bình thường uống Trường sinh hoàn nhiều năm như vậy, thì làm sao mà còn sinh lý được……”



Giang Thanh Lưu cắt ngang lời ông ta: “Ta không muốn nghe những điều ấy.”



Đột nhiên biểu cảm của Thương Thiên Lương thay đổi, mang theo đôi phần lấy lòng: “Thể chất của nàng ta rất đặc thù, bị độc chết khơi khơi như vậy thì quá đáng tiếc. Sau một năm nữa, chi bằng Giang minh chủ bán nàng ta cho ta đi. Giá cả có thể từ từ thương lượng.”



Giang Thanh Lưu không vui nói: “Lâu rồi không gặp, Thương thần y đã không còn thẳng thắn thành thật như xưa nữa rồi.”



Thương Thiên Lương bật cười: “Tự ta sẽ có cách khiến nàng ta ngoan ngoãn đi theo Giang minh chủ, một năm sau lại bàn đến vụ mua bán này cũng chưa muộn. Đến lúc đó cả đời Thương mỗ sẽ trị bệnh cứu thương miễn phí cho cả Giang gia, thế nào hả?”.



Giang Thanh Lưu không mảy may dao động: “Nàng ta là người, không phải hàng hóa. Rơi vào tay của Thương thần y, chỉ e là sống không bằng chết. Con người Giang mỗ tuy rằng làm ra hành vi trơ trẽn này, nhưng giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, không cần phải hành hạ thêm như thế. Chỉ là hiện giờ ta cần giữ lại tính mạng của nàng chí ít là trong một năm, sau một năm ta sẽ để nàng ta được chết nhanh gọn. Con người này gian trá độc ác thủ đoạn, vì muốn sử dụng trong vòng một năm nhưng lại không muôn gây họa cho giang hồ, ta cần Thương thần y nghĩ ra một cách, khiến nàng ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta.”



Thương Thiên Lương nói chuyện với Giang Thanh Lưu suốt một canh giờ, vốn dĩ còn rất nhiều những chi tiết cần được xác định, nhưng thân thể của Giang Thanh Lưu không khỏe, nên ông ta đành phải tự quyết định lấy. Bạc Dã Cảnh Hành đêm hôm bị người ta đưa đi, đến lúc đi thì độc tính của Trường sinh hoàn phát tác, không thể nào kháng cự lại được.



Nhưng ý thức của nàng vẫn rất tỉnh táo, còn hỏi Giang Thanh Lưu: “Các ngươi chuẩn bị đưa lão phu đi đâu vậy?”.



Giang Thanh Lưu cũng rất thẳng thắn: “Đưa đến một nơi có thể sửa được thói quen xấu của ngươi.”



Bạc Dã Cảnh Hành ngay cả giơ tay ra cũng không thể làm được, cứ như vậy bị Thương Thiên Lương khiêng đi.