Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 48 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Tại khi đó là lúc đông qua xuân sang. Nắng dương chiếu rọi, vạn vật sinh sôi.



Giang Thanh Lưu giục ngựa chạy nhanh giữa đồng thảo nguyên. Giữa lúc hắn đang bàn giao nhiệm vụ cùng Thanh Y lầu chủ, đột nhiên có đoàn người tìm đến. Giang Thanh Lưu ngẩn người, người trước mắt đã bạc trắng cả đầu, bà chống gậy tiến đến gần, trâm điệp trên tóc theo mỗi bước đi rung rinh, uy nghiêm nhưng vẫn không thoát khỏi vẻ già yếu.



Giang Thanh Lưu dừng bước khom người: "Thái nãi nãi, sao người lại ở đây?"



Người đến chính là phu nhân của tộc trưởng Giang gia - Chu thị. Đi phía sau bà không chỉ có những trưởng lão trong Giang gia còn có các vị nổi danh của các đại môn phái là đạo trưởng Quảng Thành Tử, Nguyên Lượng đại sư, Thục Trung đại hiệp.



Ánh mắt Chu thị trầm lặng như nước nhưng sắc mặt thoáng vẻ tiều tụy: "Hôm qua, ta và đường thúc Giang Lăng Tê của cháu tìm thấy một căn mật thất ở Giang gia. Trong đó có một số phong thư, đáng nhẽ chuyện xấu trong nhà không nên vạch áo để người xem lưng nhưng đó không thể gọi là chuyện nhỏ nữa, lão thân bất đắc dĩ phải mời chư vị đến làm chứng."



Ánh mắt Giang Thanh Lưu hơi chững lại, chỉ thấy Chu thị lấy từ trong ngực áo ra một phong thư cũ ố. Lúc mở phong thư, hai tay bà run rẩy, hồi lâu không đọc lên tiến. Nguyên Lượng đại sư thấy vậy bèn tiến lên tiếp lấy phong thư, vừa nhìn xuống, sắc mặt đại biến.



Phong thư lập tức bị truyền sang tay những người khác, Giang Thanh Lưu nhất thời mờ mịt, đành tiến lại xem.



".. Minh ước tư lập, một bên tra rõ án diệt môn của Hàn Âm cốc, đổi lại một bên giao ra Ngũ Diệu tâm kinh, một khi bội ước trời tru đất diệt.."



"Thứ này.." Nét mặt Quảng Thành Tử đạo trưởng không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi: "Đây là khế văn mà Giang tộc trưởng và Bạc Dã Cảnh Hành giao ước sao?"



Giang Thanh Lưu hít sâu, sắc mặt Chu thị vẫn đanh nghiêm: "Không chỉ vậy, trong mật thất còn chứa những tà thuật từ Ngũ Diệu tâm kinh... Gia phu đã làm ra chuyện tày trời như vậy, lão thân dù chỉ là phận nữ quyến nhưng cũng biết hai chữ Thiên Lý, hiện tại mọi chuyện đã rõ, không thể dung tha."



Trong lòng tay Giang Thanh Lưu toàn bộ là mồ hôi: "Hiện tại ông ấy đang ở đâu?"



Hắn là trang chủ của Trầm Bích sơn trang, từ nhỏ đã nắm rõ sơn trang như trở bàn tay, tại sao tự dưng lại có thể xuất hiện một mật thất? Con người Giang Ẩn Thiên rất tỉ mỉ, người khác không rõ nhưng còn hắn sao lại không biết? Một người như vậy, sao có thể ngu xuẩn đến nỗi ký kết một minh ước giấy trắng mực đen cùng Bạc Dã Cảnh Hành, lưu lại tai họa ngầm về sau chứ?



Giọng Chu thị khàn khàn già yếu: "Ông ấy... Hai ngày trước bắt được hành tung của Bạc Dã Cảnh Hành, đã đi tìm.. diệt khẩu."



Nói ra hai chữ đó, khí lực toàn thân bà giống như bị rút cạn, thị nữ phía sau vội vàng tiến lên đỡ lấy.



Giang Thanh Lưu không nói không rằng, quay người lao đi như điên dại. Những người khác nhất thời không biết nên đuổi theo hay ở lại. Chu thị hít một hơi thật sâu, khôi phục lại trấn tĩnh: "Còn về cái chết của cố trang chủ Giang Thiếu Tang, trong mật thất cũng có tà thức ghi chép lại. Dựa vào những bằng chứng tìm được, chuyện Thanh Lưu dính líu đến Bạc Dã Cảnh Hành, chính là bởi những kẻ mưu toan độc bá quyền lực ở Giang gia hãm hại... Cũng xin chư vị làm chứng.."



Tuấn mã hí vang, Giang Thanh Lưu giục ngựa phi nước đại trong gió. Đồng cỏ ngát hương, cảnh xuân ấm áp. Lòng hắn lạnh như băng. Trận quyết chiến năm đó ở núi Yến Đãng giữa võ lâm chính đạo và Bạc Dã Cảnh Hành, dù Giang Thiếu Tang có ý khuyếch đại nhưng lão tặc này đâu phải dạng chỉ có hư danh? Giang Ẩn Thiên một thân một mình lại dám nghĩ đến chuyện diệt khẩu nàng sao?



Đường lên ngọn núi nhỏ vẫn gồ ghề như cũ, hắn chưa đến gần đã thấy màn khói đen đặc. Tiểu viện bị cháy thành tro, cột nhà đen nhẻm.



Bên cạnh đống đổ nát, có người vẫn đang đợi hắn.




Người đến bước tới bên cạnh chiếc bàn tròn ở đầu giường hắn ngồi xuống: "Ta."



Người trong trướng lúc này mới bình tĩnh lại: "Biểu ca, sao huynh lại tới đây?"



Người bên trong trướng là Giang Thanh Nhiên, hắn là biểu đệ của Giang Thanh Lưu. Hai người tuy là biểu huynh đệ nhưng thuở nhỏ Giang Thanh Lưu bế quan mười lăm năm không tiếp gặp ai, ngay cả chính hắn cũng chưa từng được gặp. Quan hệ này cũng chẳng tính là sâu đậm.



Sau đó Giang Thanh Lưu trở thành người thừa kế chức vị Trang chủ, đối với bọn hắn tuy danh nghĩa là huynh trưởng, kỳ thực đã là gia chủ tôn kính. Nói chi đến chuyện thoải mái như bạn bè. Đối với chuyện biểu ca giữa đêm khuya xuất hiện trong phòng ngủ mình, Giang Thanh Nhiên hiển nhiên rất bất ngờ: "Giữa đêm khuya biểu ca đến đây, có chuyện gì sao?"



Giang Thanh Lưu vào thẳng vấn đề: "Thiếu Bình trưởng lão có ý định đề cử ngươi vào vị trí tộc trưởng Giang gia, ngươi biết chứ?"



Giang Thanh Nhiên bị vấn đề bất thình lình dội xuống, không rõ đầu cua tai nheo: "Ông ấy.. chưa bao giờ đề cập với ta. Hơn nữa vị trí tộc trưởng không phải đã được định sẵn từ lâu rồi sao?"



Giang Thanh Lưu không quan tâm đến câu hỏi của hắn: "Ngươi có định tranh vị hay không?"



Giang Thanh Nhiên phẩy tay lia lịa: "Biểu ca, năng lực của ta ta tự rõ, nhất định không phải gia chủ mà Giang gia cần. Ta trước nay không tranh đua, huynh cũng biết."



Giang Thanh Lưu gật đầu, tính cách của vị biểu đệ này, hắn ít nhiều cũng hiểu rõ. Hắn ta là người nhàn hạ, không ham chủ quản công sự. Hắn nghiêm mặt: "Hiện tại ở Giang gia, trừ ta ra, những kẻ khác có tư cách trở thành người thừa kế chỉ còn lại ngươi và Thanh Ngữ. Chỉ cần các ngươi ở đây, các chi tộc của các ngươi tất sẽ tồn tại dị tâm. Hai chi tộc của các ngươi gốc rễ thâm sâu, nhân đinh hưng thịnh, một khi tồn tại tâm tư này, Giang gia tất sẽ chia năm xẻ bảy."



Giang Thanh Nhiên có chút hiểu ra: "Ý biểu ca là.. Huynh tới khử ta sao?"



Giang Thanh Lưu đứng trong bóng tối ánh trăng không len tới, thanh âm lạnh lẽo: "Nếu ta thực sự mang sát ý đến, ngươi sẽ làm gì?"



Giang Thanh Nhiên có chút khẩn trương nắm chặt chuôi kiếm trong tay, chốc lát lại buông ra: "Ta... chắc chắn không phải đối thủ của đại ca."



Dáng người Giang Thanh Lưu thẳng tắp như sắt đá: "Ngươi và ta tuy không phải huynh đệ ruột thịt nhưng cũng là nhất mạch đồng tông, dù ta có tâm tư, cũng sẽ không làm chuyện máu mủ tương tàn như vậy."



Giang Thanh Nhiên thở dài: "Đại ca đến đây, có phải đã có cách đối phó rồi không?"



Giang Thanh Lưu gật đầu: "Hai ngày nữa, các trưởng lão sẽ triệu Giang Thanh Ngữ về, cùng bàn bạc chuyện này. Ta muốn ngươi gặp riêng hắn một lát." Hắn tiến gần lại, trầm giọng. Giang Thanh Nhiên nghe xong, sắc mặt thoáng biến: "Thanh Ngữ làm người nuôi chí lớn, ngu đệ chỉ sợ khuyên y không được."



Giang Thanh Lưu vẻ mặt hờ hững: "Nếu không được, ngươi đơn giản nói một lời cho y biết." Giang Thanh Nhiên quay sang, Giang Thanh Lưu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, "Ta có Bạc Dã Cảnh Hành tương trợ, giết ngươi cần gì tuốt đao?"



Giang Thanh Nhiên cảm thấy rét lạnh, Giang Thanh Lưu đã xoay người rời đi. Nuôi lão tặc này lâu như vậy, cuối cùng cũng dùng tới một phen.