Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 49 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Giang Thanh Lưu sự vụ bộn bề, phía bên Bạc Dã Cảnh Hành cũng không nhàn hạ. Khổ Liên Tử đã tìm Thủy Quỷ Tiêu và Đan Vãn Thiền quay về. Kim Nguyên Thu không muốn trở lại Kim gia, chỉ khăng khăng nói muốn bắt Xuyên Hoa Điệp trả lại thanh bạch cho nàng ta, vậy nên cũng bám theo.
Đám người lại tụ về một ổ, ngày ngày huyên náo. Một ngày nắng đẹp, Bạc Dã Cảnh Hành đang cùng Đan Vãn Thiền chơi cờ, Kim Nguyên Thu đứng bên cạnh mách nước cho Đan Vãn Thiền. Bạc Dã Cảnh Hành tinh thần không tệ, kể lại vài chuyện xưa trong chốn võ lâm, Đan Vãn Thiền rất thích nghe: "Môn phái khác thì thôi, nhưng các đại sư của Thiếu Lâm tự là hiền lành nhất, sao cô lại đắc tội được cả với bọn họ?"
Bạc Dã Cảnh Hành cúi đầu, lắc lắc thở dài: "Chẳng qua chỉ đề cử với bọn họ một vị hương khách."
Đan Vãn Thiền mắt thấy mình đi sai nước, vội tính đi lại. Bạc Dã Cảnh Hành nhường nàng sửa cờ, sau đó nghe nàng hỏi: "Hương khách nào?"
Bạc Dã Cảnh Hành gật gù: "Tổ sư gia của Xuyên Hoa Điệp cũng là một hái hoa tặc, tự dưng một hôm y đến khóc lóc kể lể với lão phu, xin lão phu giúp y đến Thiếu Lâm tự, sám hối với phật tổ. Lúc đó phương trượng là Phương Thượng hòa thượng, y vừa khóc vừa kể lể với hòa thượng, trước đó vài ngày y đến cái am đối diện dâng hương, tình cờ gặp được một ni cô, tư sắc diễm lệ. Kìm lòng không đậu, kết mối lương duyên. Nhưng ta mắc bệnh giang mai, ta hại nàng, giờ phải làm sao đây?"
Đan Vãn Thiền ngẩng đầu, ngay cả Kim Nguyên Thu cũng quay phắt sang, Bạc Dã Cảnh Hành lại cầm quân cờ đặt xuống: "Phương Thượng hòa thượng nổi trận lôi đình, thét to chửi, nhãi tặc tử, lại dám diệt Thiếu Lâm tự ta!!!"
...
Đan Vãn Thiền và Kim Nguyên Thu bò lăn bò toài cười sặc sụa, bỗng dưng Đan Vãn Thiền hoảng hốt hô - vạt áo của cô...
Bạc Dã Cảnh Hành cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện vạt áo đã thấm đẫm một màn máu, nàng mới chợt nhận ra: "Chậc, thảo nào thấy hơi nhói, xem ra sắp sinh rồi."
Đan Vãn Thiền vội vã muốn đi tìm bà đỡ, Bạc Dã Cảnh Hành kéo nàng lại: "Yên lặng, không được kinh động đến người bên ngoài."
Đan Vãn Thiền khó hiểu: "Nhưng chúng ta không có kinh nghiệm gì, phải tìm bà đỡ thôi."
Bạc Dã Cảnh Hành vịn nàng đứng dậy: "Nghe này, tiểu tử Giang gia an bài những người này ở đây, không phải không có lí do. Một khi ta sinh con, thể lực sẽ khó mà chống đỡ. Những người này không đáng tin, ngươi giữ im lặng, đi gọi Khổ Liên Tử và Xuyên Hoa Điệp lại đây. Dặn hai bọn họ cứ thong thả đến. Nhớ kỹ, không thể để bất luận kẻ nào nhìn ra sơ hở."
Đan Vãn Thiền cảm thấy khó mà tin được: "Ý cô là, Giang đại ca sẽ hãm hại cô sao? Không thể thế được, dù huynh ấy lấy Giang gia làm trọng nhưng bản chất không phải kẻ ngoan độc."
Bạc Dã Cảnh Hành thay y phục, đem xiêm y dính máu giấu kỹ: "Vật đổi sao dời, tiểu oa nhi bị kích động, khó tránh khỏi tính tình biến động. Ngươi cứ nghe theo lời lão phu đi."
Tề Đại và hai bà đỡ tìm khắp nơi vẫn trắng tay. Giang Thanh Lưu rời khỏi Tiểu trúc lâu. Trúc lâu ở trên núi, Bạc Dã Cảnh Hành muốn tránh Tề Đại, chắc chắn sẽ rời đi từ cửa sổ. Từ nơi này muốn ra ngoài chỉ có hai con đường, một cái là đường hẹp quanh co, đi từ phía Tây lại tầm độ hai khắc sẽ đến một ngã ba, bên trái là đường lớn, trên đường lớn không có chỗ náu thân. Bên phải lại là một thôn xóm có thể trà trộn vào.
Lão tặc này coi như đã cùng đường rồi, nàng một thân một mình chạy thoát thân, nếu không có ai tương trợ, khác nào tự chui đầu vào hiểm cảnh?
Nghĩ vậy, hắn vẫn đuổi dọc theo con đường hẹp.
Sắc trời đã tối mịt, Giang Thanh Lưu vẫn đang tìm. Vạt áo đã bị bụi gai ven đường cào rách, khắp người cũng nhiều chỗ rớm máu. Một tay hắn nắm chặt kiếm, lòng nóng như lửa đốt _ mười tháng hoài thai, đứa con chưa chào đời của hắn, trong mắt nàng chỉ như một vị thuốc dẫn!
Hang hốc trong núi rất gồ ghề, Giang Thanh Lưu một đường lục soát, vẫn chẳng được gì hơn.
"Bạc Dã Cảnh Hành!" Hắn vung kiếm chặt bớt những cành lá tua tủa trước mặt, núi rừng mênh mông chẳng ai đáp lại tiếng rống giận của hắn. Đi mãi đi mãi, mấy ngày nay Giang gia tranh chấp không ngớt, thể lực của hắn đã đến ranh giới cạn kiệt.
Nhưng không thể buông bỏ, một khi dừng lại, huyết mạch của hắn sẽ bị lão tặc này ăn sống nuốt tươi, như món mồi bổ béo.
Nàng nhất định còn ở trong núi, Giang Thanh Lưu biết, khi Bạc Dã Cảnh Hành sinh con là thời gian suy yếu nhất, cũng chật vật nhất. Ngay cả những người thân tín nhất nàng cũng không cho phép theo cùng, có lẽ vì không muốn ai nhìn thấy cảnh tượng đó. Bởi vậy, chắc chắn nàng sẽ không đi vào đường lớn.
Một chốc sau, Tề Đại cũng đuổi theo đến, phòng chuyện bất trắc, hắn lệnh cho hai nhân thủ Thanh Y lâu cải trang thành bà đỡ đuổi theo hướng đường lớn, còn tự mình thì đi tìm Giang Thanh Lưu. Lúc này vừa thấy vách núi, hắn cũng bất giác nhíu mày: "Trang chủ, núi này toàn rừng rậm, chỗ ẩn thân đâu chỉ trăm vạn? Dựa vào hai người chúng ta, dò xét kiểu gì đây?"
Giang Thanh Lưu lạnh lẽo đến lạ thường: "Dù chỉ có một mình ta cũng phải soát hết!"
Tề Đại vẫn khuyên nhủ: "Nàng ta sinh con sẽ cần thời gian, không bằng quay lại Giang gia dẫn người tới lục soát cả núi."
Giang Thanh Lưu lắc đầu: "Ta chỉ mong nàng còn sót lại một phần nhân tính, niệm tình máu mủ. Một khi ta dẫn đông người đến, nàng sẽ ăn tươi đứa bé để phòng vệ."
Tề Đại nghe hắn nói, hai mắt mở to không dám tin. Giang Thanh Lưu không có thời gian giải thích nhiều: "Thời gian eo hẹp, không thể giải thích tỉ mỉ. Tiếp tục lục soát núi, nếu ngươi phát hiện cũng đừng kinh động nàng."