Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 11 : Chân tướng rõ ràng 2

Ngày đăng: 05:03 19/04/20


“Ô… cho tôi xuống… Cậu… cậu là đồ đại biến thái… Cậu muốn đưa tôi đi đâu a?”



Phan Tuấn Vỹ ngồi trên xe Âu Dương Đạo Đức tức giận đến rớt nước mắt.



“Ta muốn đưa cưng đến bệnh viện để cấp cứu a.”



Âu Dương Đạo Đức nói xong câu đó lập tức lăn ra cười.



“Oa… cậu còn cười được… đều tại cậu… đều tại cậu làm hại hết… OA…”



Phan Tuấn Vỹ ập tức òa ra khóc to hơn.



Ô… Anh không dám đến công ty đi làm nữa… mất mặt quá… mất mặt quá đi…



Âu Dương Đạo Đức thấy nai con khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, trong lòng nhói lên một cái, vội đưa tay kéo nai con vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt không ngừng rơi của anh…



“Nai con… nai con của ta… cưng thật đáng yêu… thật sự rất đáng yêu…”



Hắn nâng gương mặt anh lên, yêu thương đặt lên đó vô vàn nụ hôn nhỏ liên tiếp, cảm thấy trong lòng tràn ngập một thứ gì đó đang lặng lẽ trào ra…



Í? Kỳ ghê? Sao cái tên đại ma đầu này hôm nay dịu dàng như thế? Lại còn khen anh đáng yêu lắm? Phan Tuấn Vỹ nghi hoặc liếc hắn một cái.



A! Trong đầu Phan Tuẫn Vỹ lóe lên, anh… anh nhớ tới những lời Lý Sa nói…



Không, đừng mà, anh không cần loại dịu dàng giả dối này, anh không muốn những lời đường mật gạt người này, anh cần con người thực của hắn, con người chân thực nhất của hắn!



“Ô… đừng mà… tôi không muốn cậu thế này… Cậu cứ bắt nạt tôi, hành hạ tôi như trước đây là được rồi mà… đừng… đừng như bây giờ… Ô… đừng mà….”



Phan Tuấn Vỹ cuống đến độ nói năng lộn xộn, anh cũng chẳng hiểu vì sao mình bất an như thế, anh chỉ biết người đàn ông trước mắt này đang đem cái mặt nạ giả dối đối mặt với mình… không muốn…



“Cưng… cưng…”



Âu Dương Đạo Đức nghe vậy lập tức tức giận không nói lên lời, hắn khó khăn lắm mới thật tâm thành ý nhiệt tình ôn nhu đối với một người, đối phương không những không cảm động đến rơi nước mắt mà thậm chí còn bật ngược lại hắn một phát!



Âu Dương Đạo Đức cảm thấy mình như bị người ta tát mạnh một cái vào mặt!



“Được, được lắm, cưng… cưng là con nai con thích bị ngược đãi, hôm nay ta không khiến cưng khóc đến kêu cha gọi mẹ ta sẽ không mang tên Âu Dương Đạo Đức nữa!”



Hắn tức giận xé rách áo sơ mi của nai con, tháo cà vạt của anh, trói chặt hai tay của anh ở sau lưng, rồi cúi người hung hăng cắn mạnh nhũ tiêm—–



“A Đau quá, đau quá… Ô… đau quá….”



“Đau sao? Cưng chẳng phải thích đau lắm sao? Yên tâm, phần đặc sắc còn ở phía sau cơ, hôm nay ta không khiến cưng đau đến kêu cũng không nổi, chắc cưng coi chủ nhân ta là con tôm chân nhũn nhẹo ha…”



Âu Dương Đạo Đức đè nai con xuống ghế da, nhanh chóng lột trần nửa thân dưới của anh, dùng hai tay mở rộng cánh mông trắng nõn ra cực hạn, đem nhục bổng vĩ đại nhắm vào động khẩu cắm thẳng vào—-



“A đau quá! Đừng mà… Ô… đừng mà… A!”



Tính khí thô to không dùng bất cứ dung dịch bôi trơn gì tựa như lưỡi dao kim loại sắc bén cắt vào thân thể yếu ớt của anh, khiến toàn thân anh dường như cũng bị xé nát.



“Tha cho cưng? Không, ta không buông tha cho cưng, cưng không phải muốn ta bắt nạt hành hạ cưng sao? Ta đang ra sức thỏa mãn ý thích của cưng đây này, cưng hẳn là hài lòng lắm a?”



Âu Dương Đạo Đức lạnh lùng cười, tiếp tục thô bạo đánh vào nộn huyệt đã đầm đìa máu tươi.



“Ô… Không… Không phải mà… Không phải như thế mà…. Ô…”



Phan Tuấn Vỹ khóc đến sắp nghẹt thở.



Anh thực sự hối hận, thực sự rất hối hận, anh thấy dường như mình vừa đánh mất chiếc chìa khóa quý báu, từ nay về sau anh sẽ bị quăng ở ngoài cửa, không bao giờ có thể tiến vào bên trong, không thể chạm vào con người vô cùng ôn nhu kia nữa….



“Ô… Đừng mà… Đừng như vậy mà… Đừng mà…”



So với nỗi đày đọa trên thân thể, cái nỗi sợ hãi sẽ mất đi người đàn ông này càng làm anh hoảng sợ đến chẳng biết phải làm như thế nào.



Vuốt ve thân thể run rẩy của anh, Âu Dương Đạo Đức cảm nhận được rõ ràng sự bi thương và bất an của nai con, trái tim hắn nhói một cái, cơn giận dữ trong nháy mắt bốc hơi biến mất…



Ai… Thầm thở dài một hơi, Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng rời khỏi mật huyệt đầm đìa máu tươi của nai con, tháo nút trói trên tay, cẩn thận ôm anh vào trong lòng:



“Nai con, cưng bắt ta phải làm sao đây… Làm sao đây…?”
Phan Tuấn Vỹ luống cuống đem thức ăn cháy đen đến không nhận ra nổi là món gì vào thùng rác.



“Bỏ đi bỏ đi, ba, ba qua đây, con muốn nói chuyện với ba một chút.”



Phan Mỹ Mỹ lôi anh ra khỏi phòng bếp, ép anh đến phòng khách rồi ngồi xuống.



“Mỹ Mỹ, con… con có gì cần nói với ba?”



“Ba, ba không cần phải giấu con nữa, con đã sớm biết mấy hôm nay vì sao ba tâm thần bất ổn, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ rồi.”



“Không… không có a, ba ổn… ổn a…”



Phan Tuấn Vỹ vội vã lảng tránh ánh mắt sắc như dao của Mỹ Mỹ.



“Ổn? Cho con xin đi, ông già, mấy hôm nay nếu ba không làm cháy thức ăn thì cũng là quần áo thủng mấy cái lỗ, bước đi một bước là một bước té, ngay cả uống nước cũng bị sặc nghẹn, như vầy mà bảo ổn?”



“Ba… ba…”



Phan Tuấn Vỹ mấp máy lúng búng không nói ra lời. Thật sao? Rõ ràng đến như vậy thật sao? Anh… anh không muốn như vậy a…



“Tất cả chuyện này đều liên quan đến Đạo Đức đúng không?”



“A? Không, không, Mỹ Mỹ, con đừng có hiểu lầm a, ba… ba…”



Chết cha, ‘Mỹ Mỹ nữ vương’ quả là không phải lợi hại một cách bình thường mà, ngay cả nỗi lòng không thể tỏ cùng ai của anh mà cũng biết sao? Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?



“Hi, ba, ba không cần cuống quýt lên như thế đâu. Con gái phải xa nhà đi học, người làm ba cũng có chút lưu luyến bâng khuâng đó cũng là lẽ thường tình a.”



“A? Xa nhà đi học? Mỹ Mỹ, con… con đang nói cái gì thế? Sao ba chẳng hiểu câu nào hết?”



Trời ạ, có phải là anh đã già đến nỗi có khoảng cách thế hệ với con gái rồi. Nếu không thì hai người đang ông nói gà bà nói vịt.



“Í? Không phải Đạo Đức nói cho ba rồi sao, vì con muốn xuống Đài Trung học đại học nên mấy ngày hôm nay ba mới mất hồn mất vía như thế a?”



“Cái gì? Con muốn xuống Đài Trung học đại học? Chuyện quan trọng như thế sao không hỏi ý kiến ba?”



“Hỏi ý kiến cái gì a? Con sắp kết hôn rồi, sắp thành người trưởng thành rồi, huống gì ở Đài Trung có Đạo Đức chăm sóc con, có cái gì phải lo lắng? Lẽ nào anh ấy chưa có nói với ba, ‘Hoài Đức’ phải mở một chi nhánh công ty ở Đài Trung, sau khi kết hôn chúng con sẽ định cư ở đó, chẳng phải vì vậy anh ấy mới yêu cầu con đăng lý học đại học tại Đài Trung?”



Phan Tuấn Vỹ nghe vậy thấy trước mắt tối sầm, khí lực toàn thân nháy mắt biến mất, anh co quắp trên ghế sopha, đại não ngừng hoạt động chỉ nghe văng vẳng quanh quẩn một câu duy nhất…



Cậu ấy muốn bỏ mình đi… muốn bỏ mình đi…



“…. Cậu mấy ngày hôm nay biến mất tăm mất tích, chẳng biết đi đâu, thì ra là đi làm chuyện này sao…?”



Mở lớn đôi mắt thất thần, Phan Tuấn Vỹ ngửa đầu hỏi trong không khí cái con người không tồn tại kia.



“Ba đang nói Đạo Đức sao? Đúng vậy, mấy ngày hôm nay anh ấy có việc gấp phải đến công ty chi nhánh đàm phán với khách, mấy ngày chưa có về Đài Bắc đâu, ba, ba có việc cần tìm anh ấy sao?”



“Có việc cần tìm?… Đúng, ba có việc cần tìm cậu ta, ba muốn đi tìm cậu ta!”



Phan Tuấn Vỹ đứng dậy chạy ào vào phòng ngủ, vội vã thay bộ quần áo mới rồi lung tung chuẩn bị một chút, tổng cộng chưa đầy năm phút đồng hồ liền ầm ầm chạy về phòng khách.



“Mỹ Mỹ, đưa địa chỉ ở Đài Trung của cậu ta đây cho ba, ba cần phải tìm cậu ta.”



“Ba, bây giờ đã bảy giờ hơn rồi, ba chạy đến Đài Trung cũng đã nửa đêm đó, có chuyện gì ba cũng không cần vội vã phải nói ngày hôm nay chứ?”



“Con không cần lo! Đưa địa chỉ cho ba, mau!”



Phan Tuấn Vỹ đã cuống cuồng đến sắp mất trí nên dùng một ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có quát lên với Mỹ Mỹ.



“Được được, con đưa cho ba, đưa cho ba…”



Mỹ Mỹ từ nhỏ đến giờ chưa có thấy ông già phát điên như thế bao giờ, lập tức sợ đến hoa dung thất sắc.



“Mỹ Mỹ, ba xin lỗi con, con… con phải tự chăm sóc mình cho tốt, ba đi đây…”



Viền mắt Phan Tuấn Vỹ đỏ lên, lập tức xông cửa bước đi không hề quay đầu.