Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)
Chương 12 : Nai con ra oai 1
Ngày đăng: 05:03 19/04/20
“Cái tên đáng căm ghét kia, khuya khoắt thế này rồi còn không chịu mò về nhà, công việc lắm như thế thật chắc? Hay là chạy đến tận ‘Everest’ ngắm cảnh rồi?”
Phan Tuấn Vỹ vừa nấc cụt vừa tu ừng ựng chai bia.
Coi như phải mượn hơi men lấy gan, kẻ luôn ghét uống rượu như anh lại vô tình uống hết mấy chai bia không biết từ bao giờ, anh bây giờ toàn thân mê muội quay cuồng, xỉn đến sắp đông tây nam bắc cũng chẳng phân biệt nổi rồi.
Lúc anh đến Đài Trung đã gần 11 giờ đêm, ngồi trước cái tòa nhà tráng lệ này do dự ngập ngừng một hồi, anh cố lắm mới lấy được một chút dũng khí lên hỏi chuyện bảo vệ, không ngờ cái tên mắt chó không thấy người kia lại khinh miệt ngó anh một hồi rồi dùng giọng cực kì không kiên nhẫn nói rằng chủ tịch còn chưa có về nhà, yêu cầu anh ngày mai hãy quay lại.
Cút cha nhà ngày mai quay lại đi nhá! Hôm nay anh mà không thấy cái tên siêu cấp hỗn đản coi anh như cái thứ cứ kêu là phải đến hễ xua là phải đi đó có chết anh cũng không đi!
Tháng bảy mùa hè nóng nực, mặc dù trời đã về đêm nhưng vẫn oi bức không thôi, chẳng thấy nổi một cơn gió mát…
“Phỉ Phỉ, em vào trong xe chờ anh một lát, anh lên lấy chút tài liệu rồi quay lại ngay.”
“Đạo Đức, anh không mời em vào nhà một chút sao?”
Một cô gái xinh đẹp thân hình thon thả dong dỏng đi theo một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai cao lớn xuống xe.
“Không được, đã khuya rồi, anh đưa em về rồi còn phải quay lại công ty nữa.”
“Nếu phiền như vậy thì đừng đưa nữa, đêm nay em ở nhà anh nha. Dù sao em cũng chẳng thích ở trong cái phòng khách sạn lạnh lẽo đó đâu.”
“Đừng quậy, mấy hôm nay anh bận tối mặt, không có thời gian hầu hạ em đâu, em ngoan ngoãn về khách sạn đi nha.”
“Người ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội đến Đài Loan thăm anh, vậy mà anh nỡ đối xử với người ta lạnh lùng như thế sao, em mặc kệ mặc kệ đấy, em muốn ở nhà anh cơ.”
Phỉ Phỉ bướng bỉnh nhào vào lòng Âu Dương Đạo Đức nũng nịu cọ cọ.
“Sắp lấy chồng đến nơi rồi mà cứ như trẻ con làm nũng mãi, em không nghe lời anh, anh không đưa em về Đài Bắc đâu.”
Phan Mỹ Mỹ cô đúng là đồ lắm điều! Rõ ràng ta đã bảo cô không được phép nói nửa câu vậy mà hại nai con của ta nửa đêm nửa hôm chạy đến đây, lại còn thấy mình cùng đàn bà….
Chết tiệt! Cô đúng là thứ XX chết tiệt!
“Nai con, có đỡ hơn chưa?”
Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng đỡ lưng nai con, cẩn thận kéo anh vào lòng.
“Cậu đừng có đụng vào tôi!”
Phan Tuấn Vỹ đẩy hắn ngã xuống đất, lảo đảo đứng lên.
“Tôi không là nai con của cậu nữa! Cậu cũng không phải chủ nhân của tôi! Ô… Cậu… Cậu đi chết đi, cậu tốt nhất là lên giường với cái cô ả xấu xí kia đến khi tiểu kê kê nát luôn đi!”
Nước mắt đã kìm nén nửa ngày của Phan Tuấn Vỹ cuối cùng cũng trào mi, anh tiện tay cầm chai bia trên tay ném vào người hắn, rồi thút thít nấc nghẹn xoay người chạy mất.
“Nai con, về đây, nai con”
Âu Dương Đạo Đức vội vã chạy đuổi theo, lại bị Phỉ Phỉ kéo lại.
“Hí, đó là nai con a, nhìn rất bình thường mà, anh cuối cùng thấy anh ấy hay ở đâu nhất vậy a? Hắc hắc, không phải là công phu trên giường tốt há? Hay là, lần sau mình 3P đi để em lãnh giáo sự lợi hại của anh ấy.”
“P cái đầu em! Nếu em dám động đến anh ta, anh quẳng em vào chuồng vịt cho em sướng chết luôn! Bây giờ buông tay ra cho anh, nghe không!”
Âu Dương Đạo Đức không kiên nhẫn đẩy cô ra, vội vã đuổi theo.
“Hí, biến sắc rồi, thật hiếm khi thấy Âu Dương Đạo Đức đại thiếu gia tức kinh người như vậy. Lý Sa nói quả nhiên không sai, chỉ cần hai người đó dính vào nhau y như rằng có trò vui lập tức, ‘cao trào’ không ngừng a.”