Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)
Chương 13 : Nai con ra oai 2
Ngày đăng: 05:03 19/04/20
“Nai con, đừng chạy nữa, nguy hiểm, cẩn thận xe, cẩn thận!”
Âu Dương Đạo Đức nhìn nai con vừa say khướt vừa khóc đến chẳng biết trời trăng gì, đứng giữa dòng xe đông nghẹt chạy như con thôi thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán!
“Đừng cử động! Nai con ngoan ngoãn đứng yên, chủ nhân lập tức đến đây, nai con ngàn vạn lần đừng lộn xộn nha.”
Âu Dương Đạo Đức vừa dỗ dành nai con đứng trên giải phân cách vừa cuống cuồng chạy qua đường.
“Cậu đừng có tới đây! Tôi không bao giờ muốn nhìn mặt cái đồ heo đực lúc nào cũng động dục như cậu nữa, cút đi, cút!”
Phan Tuấn Vỹ thấy hắn chạy đến gần, cuống cuồng xoay người bỏ chạy.
“Nai con, về đây cho ta, nai con”
Âu Dương Đạo Đức thấy nai con lần thứ hai rơi vào giữa dòng xe chạy, trái tim chút nữa là ngừng đập.
Phan Tuấn Vỹ vẫn chưa phát hiện ra mình đang chạy vòng vòng trước Quỷ Môn Quan, anh đau khổ đến trái tim sắp tan nát đến nơi chỉ muốn rời khỏi nơi này.
“Í? Xe số 57? Đó không phải xe về nhà sao? Đúng, mình phải về nhà… phải về nhà…”
Phan Tuấn Vỹ thấy xe bus số 57 liền mơ mơ màng màng lập tức leo thẳng lên xe, quên mất rằng mình đang ở Đài Trung chứ không phải ở Đài Bắc.
“Dừng xe, dừng xe!”
Âu Dương Đạo Đức thấy nai con sắp rời đi, anh lập tức phát huy tốc độ chạy cự li 100m, bắt kịp vừa lúc chiếc xe bus chuẩn bị lăn bánh, đúng là hụt hết cả hơi.
Vừa lên xe, Âu Dương Đạo Đức ngay cả hơi cũng không kịp hít vào, quay đầu tát cho nai con một cái!
“Sau này không được phép làm cho ta sợ như thế lần nữa!”
Âu Dương Đạo Đức nắm chặt hai cánh tay của nai con lắc mạnh. Nhớ đến màn kinh hoảng vừa rồi, thân thể không tự chủ được run run…
“Ô… cậu đánh tôi… Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi chết cũng không cần cậu lo! Chết cũng không cần cậu lo!”
“Không được phép nói đến cái chữ ‘chết’! Mạng của cưng là của ta, là của ta!”
Âu Dương Đạo Đức ôm lấy nai con, tựa như nghiêm phạt siết chặt lấy anh trong lòng.
“Ô… Buông… tôi hận cậu… tôi hận cậu…”
Phan Tuấn Vỹ tức giận đấm đấm cái lưng hắn, ngả đầu trong lòng Âu Dương Đạo Đức khóc như một đứa nhỏ.
“Ừm… hai vị tiên sinh… Hai người đánh xong chưa ạ? Hai người còn chưa có đưa tiền đâu.”
Vị tài xế xe bus tuy xấu hổ nhưng vẫn tận trung chức vụ quay đầu nhắc nhở bọn họ.
Âu Dương Đạo Đức dùng giọng dỗ tiểu hài tử dỗ dành cái đồ tiểu vô lại này.
“Không muốn không muốn, tôi thực sự đi hết nổi rồi… Chi bằng… chi bằng cậu cõng tôi đi, chỉ cần chủ nhân cõng tôi, tôi nhất định sẽ nghe lời ngoan thật ngoan mà…”
Phan Tuấn Vỹ ngửa đầu cười cười nịnh nọt.
“Được được, cõng cưng cõng cưng…”
Trời ạ, sao hắn hôm nay xui xẻo thế này?
Bỏ đi bỏ đi, hôm nay thể diện của chủ nhân đã mất sạch rồi, có phải làm ngựa cưỡi thì cũng quan tâm nữa làm gì, dù sao ngày mai nai con tỉnh rượu, nhất định sẽ quên sạch mọi chuyện hôm nay, lúc ấy lượm lại uy nghiêm của chủ nhân rồi hảo hảo chỉnh đốn cái con nai con vô pháp vô thiên này, hẳn là chưa muộn chớ?
Kết quả là, Âu Dương Đạo Đức luôn luôn ngạo mạn tự cho mình là siêu phàm cứ như vậy trên lưng cõng con nai con đang vui như tết, đi trên con đường bùn đất dài như vĩnh viễn không có điểm dừng…
Chờ tới khi hai người lết được đến nơi có người, gọi taxi về nhà, đem nai con đã ngủ say như heo cùng với chính mình tắm rửa sạch sẽ, lau khô người bò được lên giường, Âu Dương Đạo Đức đã hấp hối, hầu như là vừa đặt đầu xuống gối đã hôn mê bất tỉnh.
Ghét quá… mót ghê… Mót ghê nga…
Nhưng mà… buồn ngủ quá… được ngủ tiếp thì tốt rồi….
Không được… nhất định phải dậy… vô WC… nhanh đi WC….
“Tí tách rầm rầm, trời mưa lâm râm”
Phan Tuấn Vỹ sung sướng ngâm nga bài đồng dao anh ưa thích.
Hô… dễ chịu thật…. xả nước xong thật là sướng… Phan Tuấn Vỹ thỏa mãn thở dài một hơi.
Âu Dương Đạo Đức đang ngủ thì cảm thấy một dòng nước ấm rưới lên khắp người, cả người sung sướng tựa như được ngâm mình trong suối nước nóng Nhật Bản…
Hô… Thoải mái quá đi… Ngâm suối nước nóng cảm giác đúng là sung sướng… Âu Dương Đạo Đức thỏa mãn thở dài một hơi.
Mặt trời đã lên đến mông rồi.
Chủ nhân thong thả tỉnh dậy.
Cái chăn được xốc lên rồi.
…
“A!”
Có người gặp họa rồi.