Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)
Chương 5 : Chủ nhân đã đến đây 1
Ngày đăng: 05:03 19/04/20
“A a… từ bỏ… nhẹ… nhẹ một chút… A a..”
Ô… cái tên trời đánh vô địch siêu cấp đại sắc ma này! Từ cái đêm bị hắn “khai bao”, hắn chẳng quản ngày hay đêm liên tục xâm phạm anh, ngay cả cửa cũng không cho anh bước ra một bước. Nhưng thực ra nếu hắn cho phép, thì anh bây giờ bò cũng chẳng bò nổi, hiện tại cả người anh đều vừa tê vừa đau, tựa như bị ba cái xe tải lăn qua lăn lại, toàn bộ khung xương đều rã hết cả ra, ngay cả muốn động một cái ngón tay cũng không nổi, chứ đừng nói chuyện ra ngoài.
“Nhấc cái mông cao lên cho ta chút.”
Âu Dương Đạo Đức vuốt vuốt cái mông trắng nõn của nai con từ phía sau.
“Ngày hôm nay mới có làm có ba bốn lần mà cưng đã chịu không nổi sao? Xem ra chúng ta cần phải tiến hành “đặc huấn thú cưng” nga.”
Đặc huấn thú cưng? Đó… đó là cái trò quỷ quái hành người gì thế a? Đáng ghét, cái tên biến thái chết tiệt, từ cái ngày gặp phải cái tên biến thái chết tiệt này, anh chẳng qua nổi một ngày một đêm an lành. Ô… Mỹ Mỹ, con mau về đi… papa muốn về nhà…
Tựa như đáp lại “tiếng gọi tự đáy lòng” của anh, điện thoại lúc này đột ngột reo vang,
Reng Reng
“A lô?”
Âu Dương Đạo Đức cầm lấy cái điện thoại bên cạnh sopha, nửa dưới vẫn không ngừng đưa đẩy.
“Anh yêu, em đây, anh nhớ em không?”
“Nga, là Mỹ Mỹ à, anh đương nhiên nhớ em rồi, chừng nào em về?”
Âu Dương Đạo Đức mặt không đổi sắc tiếp tục đâm chọc, ngay cả lông mi cũng không chớp lấy một cái. Ngược lại Phan Tuấn Vỹ vừa nghe đến Mỹ Mỹ, nhất thời sợ đến sắc mặt đại biến, ngay cả thở cũng không dám thở lấy một tiếng.
“Ngày mai, ngày mai em sẽ về, papa đâu? Anh có chăm sóc ba có cẩn thận không?”
“Có, đương nhiên là có, mỗi ngày ba bữa, cộng thêm bữa trà chiều và ăn khuya đều cẩn thận “chăm sóc” ba a. Anh đảm bảo khi em gặp ba, em sẽ nhận ra ba đã thay xương đổi cốt rồi.”
Thay xương đổi cốt? Có mà còn một đống xương thì có? Cái tên ác ma! Phan Tuấn Vỹ quay đầu hung hăng trừng mắt lườm hắn
“A ”
Hung khí thô to đột nhiên không hề báo trước đâm thật mạnh vào trong
“Quản lý Phan, quản lý Phan, anh cười ngẩn ngơ cái gì vậy? Đi nhanh đi, chủ tịch không chờ anh đâu.”
“Nga, vâng vâng, tôi đi ngay, tôi đi ngay đây.”
Phan Tuấn Vỹ cầm tập tài liệu vội vội vàng vàng đi ngay.
Ấn nút thang máy lên tầng cao nhất, Phan Tuấn Vỹ bắt đầu thấy bối rối trong lòng. Như thế là anh sắp được gặp cái nhân vật trong truyền thuyết kia rồi, không biết mình liệu có cuống đến chẳng nói nên lời hay không đây.
Anh đang làm việc ở công ty “Khoa học kỹ thuật Hoài Đức”, là công ty thiết kế trò chơi máy tính, nghe nói chủ tịch là một kỳ tài máy tính dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuổi còn trẻ mà thu được hàng trăm tỷ từ các trò chơi video game ra mỗi năm, vài năm nay các trò chơi do công ty thiết kế còn được tiêu thụ mạnh trên toàn thế giới.
Tuy chỉ là một chức quản lý nho nhỏ ở phòng quản lý hành chính, nhưng có thể làm việc ở một công ty lớn nổi danh thế giới, anh cũng cảm thấy bản thân có được quang vinh sâu sắc a.
“Xin chào, tôi là Phan Tuấn Vỹ từ phòng quản lý hành chính, tôi đến đưa tài liệu cho chủ tịch.”
“À, thì ra quản lý Phan.”
Trần bí thư liếc nhìn anh một cái.
“Đi vào đi, chủ tịch chờ anh lâu rồi đấy.”
“Vâng, tôi vào ngay đây.”
Phan Tuấn Vỹ hít sâu một hơi, cúi đầu mở cửa đi vào —-
“Nai con chết tiệt! Dám để ta đợi lâu như vậy!”
Phan Tuấn Vỹ chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị người ta đè xuống đất —-
“Lần sau dám bắt ta chờ nữa, ta bắt cưng đem làm thịt nai khô đó!”
Giọng nói này…. Cái mùi này… Phan Tuấn Vỹ sửng sốt ngẩng đầu lên —
“Á ”